Socrate kể lại cho con trai ông, Lamproclès, những gì mà vợ ông đã làm để dạy cho con biết thương mẹ
Lamprodès: Con cũng muốn mẹ con làm vậy, trăm lần nhiều hơn nữa, nhưng không ai chịu nổi tính khí dữ tợn của bà.
Socrate: Có khi nào con bị mẹ con cắn hay đá con bị thương như có người ta nhận từ những con thú không?
Lamprodès: Không, lạy Chúa, nhưng mà bà nói những chuyện mà không ai trên đời này muốn nghe cả !
- Còn con, Socrate tiếp lời, con có nghĩ rằng mẹ con đã nhọc nhằn biết bao vì những gì con đã gây ra ngày lẫn đêm, từ khi con còn trong nôi, tiếng khóc, tiếng la, những hành động cáu gắt cùng với biết bao là buồn lo khi con bệnh hoạn? [...] Còn con, cho dù mẹ con có nói gì đi nữa nhưng bà không bao giờ nghĩ điều xấu cho con mà ngược lại; bà muốn những điều tốt đến với con hơn bất cứ người nào trên đời. Vậy mà con tức giận mẹ con sao? Hay con nghĩ là mẹ con muốn con gặp điều xấu?
- Không, thật vậy, con không nghĩ vậy.
- Vậy thì người mẹ này lúc nào cũng sẵn sàng vì con, lúc con bệnh, bà chăm sóc con bằng tất cả tấm lòng để con đươc khoẻ mạnh, [...] , đã vậy còn mong trời thần cho con được nhiều của cải [...] người mẹ như vậy con cho là tính khí không chịu nổi? Theo cha thì nếu con không thể chịu đựng một người mẹ như vậy thì con sẽ không thể chịu đựng cái tốt ở trên đời này.
Xénophon, Mémorables, II, 2 (trad.Chambry, ed. Garnier)