"Khai mở nhận thức sâu thẳm và duy trì cảm xúc tình người thiêng liêng"

....

.

.
.

ABA Quotes

145 - Thế giới mênh mông sâu thẳm bên trong


Mấy ngày nay thầy đã đọc nhiều thư tâm sự, cảm ơn của quý vị. Quý vị viết cũng hay, mỗi người đều có cách học, cách đeo đuổi để đi vào thế giới bất tận của tâm hồn mình, dù bằng những con đường khác nhau. Người thì vào học từ sự mất của, người thì từ sự thất tình, người thì từ sự thất vọng về gia đình… nhiều lắm. Có một số vị vào học do  nhu cầu giải quyết kinh tế, tình duyên, gia đạo, sự nghiệp. Một số vị khác đi vào thế giới mênh mông của mình bằng một trí thấy. Ví dụ, có một vị vừa mới gởi thư cho tôi, nói “Con đang học làm sao để phát triển tính sang trọng trong đầu óc của mình, cũng như trong phong cách của mình bên ngoài. Sự sang trọng bên trong lẫn bên ngoài ấy thể hiện một con người có trí tuệ. Nó cũng đơn giản, tự nhiên, không màu mè, không đóng kịch.”.


Đi vào thế giới mênh mông thì cũng có nhiều cách khác nhau. Có những vị vào bằng sự bế tắc của rất nhiều vấn đề, sau hàng chục năm, hai chục năm. Có những vị ngủ đêm nằm mơ thấy điều gì đó, tìm gặp tôi, rồi vào được thế giới đó. Có những vị vào qua sự tiên tri trước của ai đó. Nhiều cách lắm. Do đó, không thể so sánh hoặc bình luận nguyên nhân được vào một trường học, mà chúng ta hãy nghiên cứu và chia sẻ với nhau, để mỗi người có thể có khả năng đi vào thế giới mênh mông sâu thẳm của mình.

Có một chuyện quý vị cần chú ý. Khi học, quý vị nên biết rằng rất khó phân tích, rất khó dùng một khả năng nào đó để hiểu thấu đáo được thế giới mênh mông sâu thẳm trong đầu óc của chúng ta. Chỉ biết rằng thế giới mênh mông ấy cũng giống hệt như thế giới mênh mông vô tận ở bên ngoài mà chúng ta không thể biết đâu là giới hạn. Nhưng quý vị có khả năng cảm nhận được ngay tức thời và dần dần cái thế giới mênh mông ấy bằng cách thực hiện, thực hành những điều tôi hướng dẫn, không có cách nào khác. Chỉ có một đường duy nhất đó thôi. Không thể đọc sách nào, không thể tìm hiểu bất cứ lời tuyên bố nào của bất cứ ai trong thế giới này, kể cả của những người từ mấy ngàn năm về trước, mười ngàn năm, mấy mươi ngàn năm, hay triệu năm về trước cũng vậy thôi. 

Chỉ có một con đường duy nhất để quý vị cảm nhận thế giới vô tận bên trong cũng như bên ngoài chúng ta là thực hành thực tập những bài mà tôi đã hướng dẫn. Rồi quý vị sẽ cảm nhận nó, tiêu hóa nó hay sống và chìm đắm trong nó. Lúc đầu thì khó lắm, khó vô cùng, không đơn giản, rất gian nan. Nhưng quý vị cứ tập mãi, tập mãi thì sẽ quen dần, quen dần nhưng vẫn còn ngớ ngẩn. Một thời gian sau mới bớt bớt ngớ ngẩn đi. Quý vị thấy hình như có cái gì đó có thật. Dần dần, quý vị sẽ đạt tới trình độ là mình thấy như thật, nhưng không có khả năng chia sẻ được cho người khác, không có khả năng giãi bày được cho người khác hiểu bằng ngôn ngữ.

Mỗi điều mà mình thấy bằng mắt thịt, hay mỗi điều mà mình lắng nghe một cách sâu sắc thì một cái đèn tương ứng bên trong sẽ bật sáng. Cái đèn tương ứng bật sáng để chúng ta thấy một chân lý hay một giải pháp. Mình nói tiệm tiến cũng không phải, mình nói không tiệm tiến cũng không phải. Chẳng có tiệm tiến hay không tiệm tiến gì ở đây cả. Có thể ngày xưa, một số vị đã trải nghiệm một chút gì đó, nhưng lúc ấy không đủ chữ nghĩa để họ nói. Chữ “giác ngộ” mà người ta dùng là đã không đúng. Người ta nói sự giác ngộ mang tính tiệm tiến, mang tính bứt phá, đột phá, hay diễn ra tức thời, hoặc thoát nhiên đại ngộ gì đó. Sự thật thì không phải vậỵ. Nhiều khi các ngài bế tắc khi dùng chữ nên nói lung tung, chứ không có tiệm tiến hay không tiệm tiến gì cả. Đèn sẽ sáng. Tùy theo chỗ mình nhìn, theo chỗ mình thấy, theo chỗ mình lắng nghe mà cái đèn nào bên trong sẽ sáng. Có hàng triệu triệu cái đèn khác nhau, không phải các đèn đều sáng cùng một lúc. Do đó, tôi thường nói rằng tôi không suy nghĩ được điều gì để nói với quý vị. Cái gì mà tôi nói với quý vị thì cũng như một,hai hay ba cái đèn nào đó sáng lên trong một lúc nào đó thôi. Đọc thư quý vị gởi, quan sát cách quý vị đang sống và làm việc, nghe quý vị đang thở, thấy quý vị đang ứng xử, hành xử, thì cái đèn bên trong tôi nó sáng.

Nhưng nhiều khi, cái đèn bên trong sáng là do tôi thấy một sự việc và nói cho người có liên quan nhưng người có liên quan lại không nhận ra được mà người khác lại nhận ra và tưởng là tôi nói cho người ấy. Ví dụ, tôi nói một việc gì đó tôi thấy ở một số vị, dĩ nhiên là tôi thấy chuyện quan trọng và thấy những vị có các trọng trách hay sứ mệnh lớn. Một cái đèn trong tôi sáng lên sẽ giúp cho những vị có trọng trách, có sứ mệnh lớn đó thênh thang trên con đường của mình mà không có một sự cản trở nào.

Cũng như khi tôi cảm hứng viết bài về giá trị đồng tiền. Đó hoàn toàn là chuyện thật trong cuộc sống của tôi hàng ngày. Có tiền, tôi mua máy móc để làm việc. Không có tiền, tôi không làm gì hết. Tất cả giống nhau. Tôi cũng vẫn vui. Không phải mình xem thường tiền, không phải là mình cần tiền, cũng không phải là mình không cần tiền. Nói kiểu gì cũng không đúng. Nhưng có một điều đối với những vị có sứ mệnh lớn là muốn để sức mạnh của mình được tuôn ra. Chỗ này không phải tôi nói cho những người có sứ mệnh lớn mà tôi nói cho những người sống chung và làm việc chung với những người có sứ mệnh lớn. 

Đừng lấy tiền làm tiêu chuẩn sống, vì như vậy thì toàn bộ sức mạnh trong mình sẽ bị mất hết. Chẳng những sức mạnh trong mình bị mất hết mà nó còn gây rắc rối cho những người đang nhận sứ mệnh lớn. Tôi hứng khởi nói như vậy để cứu tất cả, để chúng ta thẳng bước trên con đường sống một cuộc sống thênh thang trong đầu óc. Tôi biết giá trị của sự thênh thang đó là như thế nào. Nên khi tôi nói không có nhu cầu về tiền để sống, thì quý vị phải hiểu rằng nó vừa thật vừa có một sự ám chỉ tuyệt đối về sự màu nhiệm của một thế giới tuyệt đối, thế giới mà ở đó, tất cả những suy nghĩ về quyền lợi gợi lên trong đầu óc sẽ làm quý vị vô phương, không thể nào nhận được một ân phước gì của một thế giới vô tận vô biên đang có sẵn bên trong. Chúng ta mất sạch, mất hết. Mình không thấy cái nhỏ thì sẽ được cái toàn diện. Còn nếu mình chỉ thấy cái nhỏ thì sẽ mất cái toàn diện. Cho nên, hiểu sự ám chỉ là chuyện vô cùng khó. Quý vị không thể chỉ hiểu theo nghĩa đen không thôi. Bài tôi viết ra có người viết thư cho tôi nói rằng “Con thấy bài này thầy viết cho con. Con rất xúc động và cảm ơn thầy”. Sự thật là tôi không phải viết cho người đó. Khi tôi viết một điều gì đó, tức là tôi tuyên bố một chân lý mà không có ngôn ngữ. Trong chân lý không có ngôn ngữ ấy, tôi đưa quý vị về một thế giới trọn vẹn mà quý vị đang sống, một thế giới ngay trong chính chúng ta. Đó là một mặt khác vô tướng ngay trong chính chúng ta. Nó đảm bảo cho chúng ta có một cách nhìn rất vui cho bản thân mà còn đem lại điều thú vị cho cả dân tộc.