"Khai mở nhận thức sâu thẳm và duy trì cảm xúc tình người thiêng liêng"

....

.

.
.

ABA Quotes

117 - Vai trò của ý chí cùng với duy trì hình ảnh của dân tộc trong đôi mắt mình.


Hg LTT: “ Dạ thưa Thầy, con xin tiếp tục nói thêm một câu chuyện. Con học với Thầy thì còn cũng có ý thức được một cách rất là rõ. Đó là chỉ có thể thay đổi bản thân mình thì mình mới tạo được một sự thay đổi với những người xung quanh mà mình có liên quan tới người đó. Con có ý thức rất mạnh, rất rõ về chuyện này chứ không phải là không. Con cũng rất là cố gắng để nhìn vào bản thân mình, nhìn vào cá tính, nhìn vào cuộc sống hay là tất cả những đặc điểm gì mà từ trước tới giờ con bị gắn chặt vào nó. Con rất cố gắng để thay đổi những điều đó. Nhưng con cảm thấy là nó có những điều mà đúng là nó bám rất là sâu ở trong người mình. Nó có nguồn gốc rất là sâu xa. Ngay từ bé, (thổn thức) mình chứng kiến rồi mình đi qua những chuyện đó, mình thể hiện qua những chuyện đó…rồi nó hằn rất là sâu ở bên trong con…Con rất muốn gỡ nó ra để con trở thành con người mới, nhưng thực sự rất lá khó, thưa Thầy!”


Thầy Duy Tuệ: “ Nó khó là do cảm xúc thôi, nó khó là do suy nghĩ nó kéo mình lại thôi. Quần tới quần lui là cũng do suy nghĩ của mình hết! Tôi nói nhiều vấn đề này rồi. Quý vị không khéo rồi bỏ ra cả đời học tập mà rốt cuộc cũng rớt xuống lại, do chính suy nghĩ nó lôi đi. Mình ngồi nghĩ một lát là nó ra đủ chuyện hết. Chứ không phải là do nghiệp quả hay là do đời trước, hay do tham sân si, hay là do không nghe lời Chúa…

Bây giờ quý vị cứ thử xem, quý vị kiên quyết trị căn bệnh suy nghĩ này xem thế nào. Quý vị đừng tin vào nó nữa xem nào! Mình suy nghĩ thế này, mình suy nghĩ thế kia, mình suy nghĩ thân phận gia đình mình, thân phận ông bà mình, thân phận cha mẹ mình rồi thân phận của mình, thân phận của con mình. Mình suy nghĩ mông lung lắm.

Bây giờ mình chưa từ bỏ suy nghĩ được thì sao không đi tìm một hướng suy nghĩ khác đi. Mình đi theo hướng suy nghĩ ngược lại.”

Hg LTT “ Dạ, con có suy nghĩ về thân phận, con có suy nghĩ về chuyện đó. Nhưng có những chuyện bực bội nó tích tụ trong người con lâu quá rồi.” ( thổn thức)

Thầy Duy Tuệ: “ Vậy thì bây giờ mình cần phải mắc cười với nó. Có gì đâu mà để nó tích tụ trong người mình lâu? Đó là do một số thói quen thôi! Vậy bây giờ mình tìm cách mình giảm bớt nó lại. Mình dùng sức mạnh của ý chí để giảm bớt thói quen đó lại. Vai trò của ý chí là vai trò không thể thiếu được. Có ba vấn đề cần chú ý đó là nhận thức, ý chí và thói quen. Nếu sự nhận thức mà không tỉnh táo thì không nhận thức được thói quen. Khi nhận thức được thói quen rồi mà ý chí chưa mạnh thì không giải quyết được thói quen đó.

Giống như trời đất cài đặt sẵn trong cái đầu mình nhiều chuyện hay lắm. Nào là cho ý chí, cho thói quen, cho sự nghiện ngập, cho sự nhận thức, cho khả năng khôn vô tận, cho khả năng ngu dốt vô tận, cho khả năng nhiễm độc vô tận, cho khả năng mê ly của tâm hồn cũng vô tận…đủ thứ! Vậy thì con người chọn được cái nào thì tùy. Hễ mình trải nghiệm theo cái này thì mình được mê ly tâm hồn, được siêu thoát ra khỏi kinh nghiệm của thế gian để hưởng sự mê ly tuyệt diệu trong tâm hồn của mình nhưng trời đất cũng cho mình sự ràng buộc đau khổ triền miên khó gỡ được.

Khả năng nhận thức là căn bản mà con người có sẵn. Ý chí thì mình phải sáng tạo ra nhưng nhận thức thì không cần sáng tạo. Nhận thức là nền tảng căn bản mà tự nhiên đã có. Mình phải sáng tạo những hình ảnh để trợ duyên cho ý chí, mình sáng tạo ra mục tiêu, sáng tạo ra đường đi …để hỗ trợ cho ý chí để nó quyết định, nó xử lý những thói quen. Hay là mình phải có một số hình ảnh để hỗ trợ cho ý chí thực hiện một số phương pháp để cái đầu của mình mở rộng ra mà không bị chật chội nữa.  Cho nên khả năng nhận thức luôn thường trực tồn tại. Khả năng phát triển đời sống tâm hồn của chúng ta, khả năng sáng tạo của chúng ta nó cũng nằm trong nhận thức và nó là một bể vô tận vô biên.

Do vậy, vai trò của ý chí rất quan trọng. Không có ý chí thì không thể làm được gì. Tôi đã nói rất là rõ : Những cái gì chúng ta hay ông bà, cha mẹ của chúng ta…thưởng thức được ở cuộc đời này thì nó mới là bề nổi của những cái gì rất nông cạn, rất hời hợt. Ở đó, tất cả những suy nghĩ, cảm xúc mới dồn trên bề mặt đó thôi, dồn theo hướng đó thôi. Cũng giống như là quả địa cầu trên hành tinh này, vùng châu Phi là vùng mà đa số con người ở đó có cuộc sống hết sức đói nghèo. Nhưng trên thế giới cũng có những vùng mà con người ở đó có cuộc sống hết sức đầy đủ. Thế thì người ở châu Phi đang nghèo khổ ấy mới hưởng được cảm xúc buồn vui tại nơi đó thôi, còn thế giới còn lại là họ chưa biết.

Thế giới loài người chúng ta kể cả những con người minh mẫn nhất, có điều kiện về kinh tế, tài chính, quyền lực nhiều nhất cũng chỉ hưởng được những cảm xúc, những niềm vui ở một mảng nhỏ, một bề nổi nhỏ của con người còn bề sâu thẳm thì chưa có điều kiện thưởng thức được. Cái đó buộc anh phải đi vào trải nghiệm. Nó là một thế giới của sự tận hưởng mà không có ngôn ngữ và không có nghệ thuật ở đó.

Có ai còn bị thói quen hành hạ kiểu như LTT nữa không?

Quý vị cần học thuộc 12 điều của Bộ luật tự nguyện của HGMT, trong đó ở điều 12 có nêu ra là quý vị phải vững bước trên lý tưởng của mình đi và nhất tâm bất loạn với lý tưởng của mình, không có quay đầu nhìn lại.

Có câu chuyện cổ tích ở xứ Trung Đông là câu chuyện đừng quay đầu nhìn lại. 

Đại ý nói lên là anh muốn được những gì mà anh mơ ước trên đời, những ước mơ ấy cực kỳ ghê gớm. Nhưng tôi là ông thần mơ ước tôi cho anh cơ hội để anh đạt được mơ ước của anh nhưng không phải dễ. Anh đi về hướng đó, về hướng đó, về hướng đó…. Anh phải gặp con chim đó, anh phải gặp cái lá đó, anh phải gặp cây gậy đó… rồi anh mới thấy được một thế giới thực ngoài sức tưởng tượng của anh. Nhưng với điều kiện là trên đường đi, tôi báo trước cho anh có rất nhiều uẩn khúc mà những uẩn khúc đó người ta lôi kéo anh, người ta trách móc anh, người ta hờn giận anh, người ta oán thù anh. Anh nghe những âm thanh đó, anh thấy những hình ảnh đó mà nó luôn luôn ở phía sau lưng anh chứ nó không ở trước mặt. Anh cười thì dứt khoát nó không cho anh cười, anh hy vọng thì dứt khoát nó không cho hy vọng. Lúc nào nó cũng ở đằng sau anh nó tỉ tê, nó rên rỉ, nó chửi mắng, nó hờn trách, nó nghi vấn, nó ngờ vực, nó hỏi tới, nó hỏi lui…nó làm cho anh không thể nào không quay đầu lại được. Mà điều kiện của vị thần ấy đưa ra cho anh là dù hoàn cảnh nào anh cũng đừng quay đầu lại thì anh mới đạt được mơ ước của anh. 

Và đã không có một người nào có thể chiến thắng được đoạn đường đi ấy. 

Nhưng có một người con gái thấy mình cũng yếu đuối nên khó có cách nào tránh được. Mấy người anh cô gái và bao nhiêu người đều bị hết. Xung quanh cô ấy toàn là ngựa đã hóa đá, người đã hóa đã thành rừng sừng sững, bởi vì hễ cứ quay đầu lại là hóa đá. Do vậy, cô ấy đã tìm cách nhét kín hai tai, bịt miệng và che hai mắt để chỉ có thể nhìn phía trước. Rồi cô ấy mới đi. Cô đi mãi mà không nghe thấy ai than vãn gì, không nghe thấy ai kêu ca gì, không nghe thấy ai trách móc gì. Bởi vì hai lỗ tai cô bịt rất kín nên không có âm thanh nào có thể lọt vào nữa. 

Mắt cứ nhìn phía trước và cô đi tới rồi gặp một con chim đang ở lồng son. Con chim này hót rất hay và khi cô này tới thì nó mừng quá. Cô cũng thấy rất mừng vì nhớ lại là vị thần nói là mình sẽ gặp con chim trước. Rồi con chim này sẽ dẫn mình đi tiếp. Lúc ấy cô mới nghe con chim nói rằng: “Tôi chào bà, sứ mệnh duy nhất của tôi là đứng ở đây đón người nào đến được đây gặp tôi thì tôi sẽ dẫn tới thiên đàng. Tôi sẽ dẫn bà đi lấy những thứ khác để từ đó bà có thể ráp lại thì sẽ thành thiên đàng – nơi mà bà muốn cái gì cũng có. Nhưng tôi hỏi bà là từ ngày tôi nhận sứ mệnh này và ở đây thì đã lâu lắm rồi, lâu vô lượng vô biên rồi. Tôi không thể đếm nó là bao nhiêu thế kỷ, bao nhiêu kiếp. Tôi chưa từng thấy có một ai tới đây được cả. Bà là người đầu tiên tôi gặp. Vậy bà vui lòng cho tôi biết bí quyết nào mà bà tới đây được vậy?” Cô gái ấy đã kể lại cách mình bịt tai, bịt miệng và ngăn không cho 2 mắt nhìn ngang mà chỉ nhìn thẳng về phía trước chỉ để 2 lỗ mũi thở thôi.

Quý vị thấy rằng nhiều khi mình nghe người ta chửi mình cũng khó chịu lắm. Rồi nghe người ta khen mình thì mình cũng thấy thích thú chứ. Vậy quý vị hãy làm như cô gái đó mà bịt hai lỗ tai lại. Có lẽ là công ty Minh Triết nên sản xuất ra những đồ dùng để bịt 2 lỗ tai, bịt miệng và che 2 bên con mắt để giúp cho những vị nào chưa có vững. Và sáng tạo thêm một thiết bị để người đó trên đường đi thì chỉ có đi tới chứ không thể quay đầu lại được. Trong các buổi họp thì quý vị có thể mở ra 1 phía hay 2 phía của tai cũng được hoặc là nhiều khi tập được thì không cần mở ra. Quý vị cứ nói mà người khác nhìn vào là biết mình nói gì thôi mà không cần phải nghe.

Quý vị phải tập một bài tập nữa là tập cho hai con mắt mình lúc nào cũng có hồn dân tộc, quê hương trong đó, có những hình ảnh dễ thương của dân tộc mình trong hai đôi mắt. Lúc nào quý vị cũng tự hỏi rằng hai con mắt mình có phản ánh được tình yêu quê hương, dân tộc mình chưa? Quý vị phải dùng hình ảnh của quê hương, hình ảnh của dân tộc mình để nó chiếm lĩnh phần lớn đôi mắt mình. Nếu trước khi chết mà người ta có chụp hình thì người ta sẽ thấy cả hình ảnh đất nước con người Việt Nam ở trong đôi mắt mình. Nếu người nào luôn nhớ đôi mắt mình là hình ảnh của quê hương, thì cuộc sống của quý vị dễ chịu lắm. Quý vị không nên để cho người ta thấy được sự mưu mô, tính toán của quý vị trong đôi mắt. Quý vị cũng không để bất cứ triết thuyết nào trên hành tinh này trong đôi mắt của chúng ta cả. Thì như vậy, đầu óc của quý vị sẽ làm việc tốt hơn.
Nói tới đây thì tôi cũng nhắc cho quý vị thêm một điều là trong quá trình tôi tiếp xúc với quý vị thì việc gì cần nói thì tôi cứ tự động nói thôi. Nói xong rồi tôi cũng quên hết chứ không nhớ được nhiều. Ngày xưa, cách đây khoảng 8 năm về trước thì trong ngày tôi có nói chuyện với ai thì tối về tôi tổng kết lại nội dung đó rồi tôi viết ra thành bài viết. Còn bây giờ có lẽ tôi không đủ sức làm như vậy nữa. Cho nên tôi chuyển sang việc nói chuyện trao đổi với quý vị để quý vị viết lại thôi. 

Do vậy cũng có thể khẳng định rằng những gì tôi trao đổi với quý vị là hoàn toàn tôi không xây dựng trước, tôi không biết trước là tôi sẽ nói với quý vị điều gì. Và tôi cho rằng đó cũng là một điều rất là thú vị. Quý vị hiểu được nội dung đó cũng rất là lý thú. Cho nên trong quá trình tôi nói chuyện thì có chuyện gì nó cứ ra, cứ ra thì quý vị cứ ghi nhận. Rồi quý vị nghiên cứu và sắp đặt nó lại làm sao để có lợi nhất cho người đọc và người nghe. Còn những gì mà tôi thường nhắc tới là những điều tôi chú trọng để gia trì cho tất cả các quý vị. Ví dụ như tôi hướng về sự vô hình, sự màu nhiệm, sự không thể thấy, sự không thể hiểu…hãy hướng về những chuyện ấy. Và quý vị cũng không thể giải mã được, không thể lý sự được. Quý vị không thể dùng bất cứ kiến thức gì để chứng minh được nhưng nó có một giá trị lớn lao mà tôi biết rất rõ, rất rõ giá trị lớn lao ấy đối với quý vị là mỗi ngày quý vị càng thông minh ra, đầu có quý vị mỗi ngày càng rộng mở ra và đời sống kinh nghiệm cũ càng ngày nó càng bị bó hẹp lại. 

Nếu quý vị cứ quan tâm tới điều khó hiểu, điều không thể giải thích. Tôi đã nói điều này rất nhiều lần mà tôi cũng không giải thích được, quý vị cũng không giải thích được. Tôi chỉ biết nó vậy và nhiệm vụ của quý vị là hãy để sự chú ý của cái đầu vào chuyện khó bàn, khó giải thích này. Nhưng lợi ích của việc để cái đầu hướng vào chuyện này là quý vị ngày càng thông minh. Quý vị ngày càng tỉnh táo, ngày càng độc lập, ngày càng tự do dân chủ ở ngay trong đầu óc của mình.

Nói tới tự do dân chủ phải nói tới sự tự do dân chủ ở trong đầu óc mình trước. Nếu mình không giải quyết để cái đầu tự do dân chủ trong đầu óc mình trước thì coi chừng mình bị lọt vào cái bẫy tự do dân chủ của các khuynh hướng đấu tranh với nhau trong xã hội mà mình nhầm tưởng là dân chủ hay là tự do. Bởi vì khó có người nào có ý tưởng hay ý kiến mà xuất phát từ tâm hồn tự do dân chủ. Đằng sau nó phải có một cái gì đó ảnh hưởng tới lời phát biểu ấy. Nó không thể nào hoàn toàn dân chủ, hoàn toàn tự do được. Cho nên, nhiệm vụ của các HGMT là xử lý cái đầu mình để tính chất tự do dân chủ trong đầu óc mình nó mở ra.

Suốt trong bao nhiêu năm tháng qua, tôi đã liên tục nói chuyện với quý vị về thế giới màu nhiệm, khó hiểu, khó bàn ở trong đầu óc chúng ta, ở xung quanh chúng ta. Nó có thật và tương lai dù chúng ta không thể biết trước nhưng những điều sẽ đến đều là tốt cả. Tôi cứ nói tới nói lui cái này. Tất cả cái này không thể chứng minh được.

Tôi đang tìm cách để xây dựng một số lý thuyết, một số giả thuyết mà việc chứng minh ấy phải bằng sự cảm nhận, sự ứng dụng và sự công nhận của mỗi người trong trải nghiệm của mình. Đó là kết quả của cuộc sống mỗi người do cái lực vô hình ấy nó tác động.

Quyển kinh hay quyển sách gì chăng nữa cũng không bao giờ có thể dẫn anh đi tới sự minh mẫn được. Nó chỉ dẫn anh đi tới sự kiêu căng, cao ngạo, nhỏ mọn, đầu óc hẹp hòi với một kiến thức mà anh cho rằng rộng lớn. Trong khi anh chỉ cần để ý tới những cái mà tôi đã nói đi nói lại, nó vô hình, khó hiểu, nó có thật nhưng tác dụng của nó để mở cái đầu của anh rất ghê gớm. Lúc ấy quý vị mới mở được trí chủ của quý vị. Còn nếu như quý vị có đọc và thông thạo hàng tỷ quyển sách thì đó vẫn là chuyện của người khác chứ không phải chuyện của quý vị.  Nếu quý vị chấp vào đó thì sẽ thành kẻ hẹp hòi, chật chội, cao ngạo, khổ đau và có thể dẫn tới thủ đoạn, lừa dối người khác và đánh mất hạnh phúc của chính mình.    

Cái quý vị có thể nói được không quan trọng bằng cái mà quý vị biết, cái mà quý vị đang thưởng thức, đang cảm nhận mà nói không được. Cái đó nó tạo ra cái lực riêng, cái trí riêng cho quý vị.

Khi quý vị nói tôi yêu anh quá, tôi yêu em quá…Khi quý vị nói như vậy thì không còn gì để gọi là yêu nữa. Nhất là đối với những nhà thơ. Tôi cho rằng những nhà thơ, những nhạc sĩ viết về tình yêu trên thế giới này chẳng ai biết yêu là gì. Họ nói ra chỉ là khát vọng, là sự trải nghiệm về sự thất vọng, về sự không chiếm lấy được, về sự không đạt tới được…chứ họ không nó được tình yêu gì ở trong đó cả. Họ càng nói nó càng nhỏ lại, càng nói càng tố cáo sự thiếu trung thực của mình hay sự nhỏ nhen của mình, sự ích kỷ của mình hay là những cảm xúc nông cạn của mình chứ nó không có gì là vĩ đại cả. Cái không nói được mới là vô tận.

Trích Master Duy Tuệ - Suy Nghĩ Và Tính Toán Đánh Mất Hạnh Phúc  - 19.4.2011 (* Tựa đề do người ghi tạm đặt)