"Khai mở nhận thức sâu thẳm và duy trì cảm xúc tình người thiêng liêng"

....

.

.
.

ABA Quotes

Ghi lại Mặc Khải


Tôi bỗng nhiên không ngủ được
Nằm xuống ngồi dậy
Đi tới đi lui
Muốn thấy một cái gì

Bên trong mình
Hết sức mầu nhiệm
Muốn thấy nó và muốn sử dụng nó
Để làm ra tất cả
Để thoả mãn những điều ước của mình
 
Nửa tin nửa ngờ
Ý tưởng khám phá hình thành
Toạ thiền là hành động ban đầu
Không ai chỉ dạy
Có lúc bán già
Có lúc ngồi thẳng lưng trên ghế
Hai mi mắt nhắm lại
Nhưng bên trong vẫn cứ  nhìn
Vào điểm giữa hai chặn mày

Sau ba tháng chuyện gì đã xảy ra?
Tự  nhiên ói hết các thức ăn cá thịt
Không chịu nổi những mùi tanh
Thường xuyên ói mửa do mùi tanh thịt cá
Suốt khoảng ba năm liền
Thường ăn ngũ cốc
 
Huyệt đạo giữa chặn mày
Nổ bình bịch suốt cả ba năm
Nhiều lần bất chợt
Tâm trí tự nhiên tan biến
Tôi như rơi vào hư không
Những tình huống ấy
Chuyển ra có lúc trong toạ thiền
Có lúc đang nghỉ trưa đâu đó
Có lúc đang giờ làm việc
Có lúc đang ngồi trên  ô-tô
Mỗi lần từ nửa giờ đến bốn giờ
Sau đó tâm trí lại trở về
Cơ quan ý nghĩ  tái làm việc
 


Về trạng thái tâm khi ý nghĩ bỗng nhiên dừng
Khi các tâm trí bỗng dưng tan biến
Không thể diễn tả bằng lời nói hay chữ viết được
 
Nó tràn đầy, nó sống động
Tươi mát như đêm trăng thanh gió mát
Không còn khái niệm thân tâm hay cảnh vật
 
Lần  đầu tiên diễn ra
Giống như  mình không còn nơi nương tựa
trên thế giới này
Nên có sinh ý niệm trở về
nhưng không được
Rồi ý thức ấy tan biến
Có tín hiệu trong cõi hư vô của tự tâm:
"Muốn trở lại phải phát khởi ra một ý niệm!"
Tự tâm xuất hiện trí tuệ đầu thai
 
Có lần khoảng ba giờ sáng
Như có người đánh thức
Hai mắt vừa mới mở
Liền nghe âm thanh đặc biệt
Âm  nồng diệu vang:
 
"Ta báo cho người biết
Một điều tối mật
Không được nói với ai
Cái tâm cũng không có!"
Tôi suy nghĩ mãi điều này
Nhưng thật  thú vị và nhiệm mầu!
 

Lại có lần
vào khoảng năm giờ sáng
Đang lúc toạ thiền
Một linh ảnh xuất hiện
Trùng trùng ngọn núi vô-biên
Những ngọn núi như mới mọc
Sắp xếp như một hoa sen khổng lồ
Chính giữa là một mầm đá to nhú lên
Lại một âm thanh vừa hùng hồn  vừa êm dịu:
 
"Nhìn thấy mầm hoa sen cũng đủ rồi!"

 
Lại có lần
Cũng trong giờ toạ thiền buổi sáng
Từ phía sau
Liệng xuống trước mặt tôi hai quyển sách
Một âm thanh vang lên nhẹ nhàng :
 
"Đọc hai quyển sách này đủ rồi!"
 
Tôi ngước nhìn có một bóng đen vô tận
Lướt qua từ phía sau tôi và biến mất
Tôi cầm quyển thứ nhất lên xem
Tựa sách là
"Cuộc đời đức Phật!"
Rồi đến quyển thứ hai
"Đồ dùng đức Phật hàng ngày!"
 
Lại một lẫn cũng gần sáng
Tôi thấy mình sống với đoàn tu sĩ
Mặc y đỏ trên lưng chừng núi cao
Tôi hướng dẫn đoàn tu sĩ này
Tu học tánh không trên núi
 
Có một tu sĩ nữ
Vừa là bác sĩ trị bệnh 
Vừa chăm lo thực phẩm  cho đoàn tu sĩ
Đến báo với tôi:
 
"Hôm nay không còn thực phẩm
Nếu không bẫy heo rừng
Thì chẳng biết lấy gì để ăn!"
 
Tôi đã trả lời ngay:
 
"Ăn gì mà nhận được tánh không
Thì cứ ăn chứ đừng có ngại!"
 
Sau này có nhân duyên qua Ấn
Tôi mới có dịp thăm núi tuyết
Và qui y Phật 
Dưới gốc Bồ đề Linh Thọ tại Bodhgaya
Do các thầy Việt Nam và Tây Tạng giúp đỡ
Các sư  Tây Tạng đã đắp y cho tôi
Bằng bộ y Phật giáo Mật Tông Tây Tạng
Tôi chợt giật mình nhớ lại chuyện trước đây
 
Mặc dù đã làm lễ qui y theo Phật
Chôn mớ tóc dưới gốc Bồ đề
Tôi vẫn trình thưa với Phật tại Toà Kim Cương:
"Nếu Phật không cho con hiểu Phật
Thì làm sao con có thể theo Ngài
Để làm những việc như Ngài!"
 
Tại Thủ đô New Delhi sau đó
Trong một am nhỏ
Tôi đang đọc bộ Thiền luận của Suzuki
Đến chương mà Ngài Suziki nhắc qua
phẩm Phật Mẫu trong kinh Đại Bát Nhã
(Lúc này khoảng ba giờ sáng)
Bỗng dưng một ý nghĩ nảy sinh:

"Mọi khổ đau, lo âu, phiền muộn
Xưa nay nó mãi theo mình
Là do gốc từ suy nghĩ mà ra!"
 
Sau đó tôi không còn ý nghĩ gì nữa
Mười lăm ngày sống trong hoan lạc
Và từ đó
Tự tâm tôi
Tự hiểu Phật
Nước mắt tôi chảy mãi đến ngày nay!
Tôi không còn ý niệm "tin Phật"
Cũng không còn nghi ngờ gì về Phật
(Chữ Phật này có nghĩa chỉ một con
người lịch sử:
Đức Thích Ca Mâu Ni Phật!)
Vì Phật là có thật
 
Rồi một hôm
Tôi nảy ra ý định
Thu xếp hành trang lên đường về nước
Cũng lại một âm thanh vang ra giữa đêm:
 
"Nghĩa địa đang ươm cây hiện giờ
Sẽ là cơ sở hai chấn hưng chánh pháp!"
 

Tôi chẳng hiểu gì về điều này
Khi tôi về đến nhà
Đầu không còn tóc
Cả nhà oà lên khóc
Anh em bè bạn ngạc nhiên
 
Có nhiều bậc đàn anh trong đời quí báu
đến thăm và động viên an ủi
Người đầu tiên là ông Nguyễn Xuân Quang
Lúc bấy giờ là đương làm Thứ trưởng
Bộ Thương mại Việt Nam
Anh đã có lời an ủi:
 
"Nếu em không muốn phát triển công việc làm ăn
Mà đi tu thì cũng tốt
Chính anh đây cũng ăn chay
Một tháng mười ngày
Cũng có một lư hương để đốt hàng ngày
Mỗi khi đốt nhang vào mỗi tối
Anh tự kiểm điểm lòng mình
Có làm điều chi để cắn rứt lương tâm
Có cử chỉ, hành vi hay lời nói gì
Làm đau lòng cấp dưới!"
 
Anh thăm tôi tại am nhỏ trong vườn cây
Động viên tôi những lời nói ấy
Tôi im lặng mà nước mắt cứ dâng trào!
Lúc ấy chị Nguyệt, vợ anh Quang cũng nói:
 
"Em cứ đi tu cũng là tốt lắm rồi
Đừng nghĩ chuyện làm ăn chi nữa
Cố gắng sắp xếp gia đình cho chu tất
Đừng để ai buồn phiền khi em đã đi tu!"
 
Rồi năm con rắn về ngậm đuôi nhảy múa trước am
Có con chim sâu gõ cửa kêu mỗi ngày
Sau gần một năm trong am nhỏ
Lần lượt tôi đọc qua nhiều kinh Phật
Để tìm xem có phương pháp gì
Chia sẻ niềm vui cho ai đó có nhân duyên
 
Lại một lần vào khoảng ba giờ sáng
Một âm thanh vi diệu vang lên
Như đánh thức tôi dậy dạy rằng:
 
"Ngươi phải biết
Ngay những người có lòng oán giận với ngươi
Họ cũng là người có phước
Nên người phát lòng đại bi đối đãi với họ"
 
Rồi một ngày gần cuối thế kỷ 20
Cũng là những ngày cuối của hai thiên niên kỷ
Tôi quyết định trở lại Bồ đề đạo tràng  bên Ấn
Để đốt đèn cúng Phật
Đêm giao thừa giữa hai thế kỷ
Cũng là để tưởng nhớ đến ơn dưỡng dục mẹ cha
Cũng là để tưởng đến ơn nghĩa
Tất cả những ai thuận nghịch với mình
Đến tất cả sinh linh cảnh giới
Như là để từ biệt tất cả lần cuối cùng
Không trở lại trần gian!
Và cuối cùng là đền ơn chư Phật
Cũng cầu nguyện các Ngài
chỉ bày các phương tiện khai tâm
Để tôi làm hành trang cho đời
Khi còn mang thân xác này
Và cuối cùng là cũng phải thưởng thức
Trạng thái tâm thực sự thảnh thơi
 
Trong thời gian nầy
Tôi lên Linh Thứu sơn
Khai kinh Diệu Pháp Liên Hoa
Và lễ lạy hơn sáu mươi bốn ngàn lạy.
 
Bây giờ tôi sống bằng hai sự nhận biết :
 
Nhận biết mình chưa lìa khỏi trần gian
Có cái phải sống trong luật duyên sinh
Có cái phải sống trong luật vô thường
Và nhận biết rằng
Mình là cái gì luôn luôn có đó
Nhưng không thể nhận biết được!
 
Cái  cõi tuyệt nhiên im lặng chính mình
Sinh động nhiệm mầu và hoàn chỉnh
Tâm trí ta cứ suy nghĩ, cứ tìm tòi và vươn tới
Thân ta cứ  vẫy vùng
Nhưng đó là những hình bóng nhỏ
Của cõi im lặng vô biên
Mà trí ta không thể nào biết được
Không một máy ảnh nào chụp được
Không một thiết bị kỹ thuật nào
Thấy được, nghe được

 
Tôi đang sống như vậy đó
Tôi đang theo con đường chư Phật
và các bậc giác ngộ đã đi
đang đi và sẽ đi
Nhưng chư Phật là chư Phật
Chư vị giác ngộ là chư vị
Còn tôi là tôi
Có thể màu sắc khác
Có thể mùi hương khác
Nhưng cũng cùng tên gọi  là hoa!
Hoa thì nhiều lắm không đếm được!
 
Nhưng hoa nào rồi cũng tàn phai
Cũng chẳng mong làm hoa
Cầu nguyện mọi người mọi loài
Sống hạnh phúc bớt khổ đau!
 
Tiền kiếp của tôi là vậy đó.
                                                                                         
Đà Lạt, ngày 14 tháng 10 năm 2001

DUY TUỆ