Không phải nói trống không là trống không hay bị ảnh hưởng của người này người kia rồi nói mãi về trống không. Không phải vậy. Trống không ở đây tức là không lệ thuộc vào các quan niệm. Nó là một loại giá trị không lệ thuộc vào các quan niệm ở đời, không lệ thuộc vào các nền văn minh khác nhau, các nền văn hóa khác nhau, những nhân vật khác nhau, những kiến thức, tư tưởng khác nhau. Nó không lệ thuộc vào những thứ đó. Nó không lệ thuộc vào sự đánh giá cao thấp của kiến thức loài người. Nó có một giá trị thật nằm ngoài tầng số đánh giá, kiến thức đánh giá, định lượng giá trị. Con người dùng cái gì để định lượng giá trị một vật khác? Anh dùng quy định, quy ước của anh. Anh tạo ra quy ước, quy chế. Anh tạo ra tư tưởng, ý tưởng để anh đánh giá một thứ, thì cái trống không mà tôi đang nói là một thứ giá trị có thật nằm ngoài mọi kiến thức đánh giá của loài người. Quý vị phải hiểu chuyện này. Tôi nói về điều này rất rõ, nhưng không phải dễ hiểu. Tôi nói: có một giá trị thật ở mỗi người chúng ta, ở mỗi dân tộc chúng ta, mà chúng ta không thể đem vật thể thật để chứng minh giá trị thật ấy. Có một giá trị thật, mà giá trị thật này không phụ thuộc vào, không dính dáng gì tới các loại kiến thức đánh giá của loài người.
Khi tôi nói “sự trống không, sự trống rỗng” là tôi nói đến một giá trị có thật, một sức mạnh có thật, một vẻ đẹp có thật, một sự màu nhiệm có thật, một chiều sâu có thật, một thế giới rộng lớn có thật, một thế giới vô tận vô biên có thật, mà toàn bộ kiến thức của con người không có giá trị gì để thẩm định nó. Quý vị cố gắng nhận thức vấn đề này. Còn những thứ mà chúng ta theo, chúng ta ứng dụng, chúng ta sống là một thứ thô thiển mà do không nhận thức được đầy đủ về cái có thật kia nên chúng ta chấp nhận cái có thật này. Chúng ta để cho linh hồn suy nghĩ làm chủ giá trị thật của chúng ta. Từng bước, từng bước, chúng ta cố gắng công thức hóa các bài tập, tạm thời sáng tạo ra những công thức để công thức hóa các bài tập mà đi vào thế giới này, đi vào giá trị có thật này. Khi đã đi vào giá trị có thật này, quý vị sẽ thấy có nhiều lý thú.
Quý vị có thấy tại sao tôi không lên án nhiều về vấn đề những người hối lộ móc ngoặc không? Tại sao tôi không lên án về cách cư xử của người có chức quyền thế này hay thế kia? Không phải tôi đồng lõa hay đồng tình với những người hối lộ móc ngoặc hoặc với những chuyện đó. Đặc biệt nhất là việc hối lộ, móc ngoặc, việc buôn gian bán lận, việc làm giàu bất chính, vấn đề lợi dụng quyền lực, làm kinh tế bằng con đường chính trị, làm kinh tế bằng con đường tôn giáo. Không phải tôi không thấy sự xấu xa của nó. Nhưng vì tôi hay chìm đắm trong chiều sâu của một sự vô tận vô biên trong đầu óc tôi, cho nên tôi hiểu rất rõ. Như tối qua, tôi đã chia sẻ. Lý do gì chúng ta lại không thể phong hàm cho một tướng cướp là một vị Phật? Nếu có đủ quyền năng, tôi cũng có thể nhân danh thánh thần để phong thánh cho những tướng cướp, phong thánh cho những người hối lộ móc ngoặc. Không có gì ràng buộc tôi những chuyện đó. Nếu tôi có đủ quyền năng, tôi cũng dễ dàng phong thánh cho những người mua gian bán lận, hay những người tướng cướp, hay những người làm điếm chuyên nghiệp, hay những cô gái bán hoa nhất thời phải làm công việc đó để sống, hay những cô gái mát-xa làm nghề để kiếm sống. Tôi hoàn toàn có khả năng phong thánh được hết, nhưng với điều kiện người đã hối lộ, đã móc ngoặc, đã buôn gian bán lận, đã lợi dụng quyền lực, kể cả thế quyền lẫn thần quyền để tích lũy tiền bạc thì giờ phải coi như là đã tạm đủ rồi. Tôi coi như đó là thứ phước báu, một cái lộc trời cho họ, bởi vì dù sao đi nữa cũng có tính tốt ở trong đó. Họ cũng có một số cố gắng làm việc, cũng có một số khả năng làm việc giống người, nhưng có lợi dụng để kiếm tiền thôi. Dù vậy, không thể phủ nhận là họ có đem lại một giá trị nào đó trong việc làm của họ. Công việc chuyên môn của họ thực sự cũng có đem lại giá trị nào đó cho cuộc sống, cho xã hội. Chúng ta không phủ nhận cái đó được.
Tài sản anh có coi như lộc trời cho, coi như phước báu của anh. Bây giờ anh ráng giữ cái lộc này, rồi anh chuyển nhận thức để anh giữ cái lộc này. Tôi không nói lộc là tốt hay xấu, mà tôi nói lộc là cái anh đang có, tài sản anh đang có, chứ tôi không nói tốt hay xấu. Bất kể thứ tài sản gì mà anh đang có, chìm có, nổi có, tôi coi như là lộc trời cho anh, kể cả anh làm tướng cướp, anh cướp của người ta, nhưng từ đây về sau, anh tìm mọi cách thay đổi nhận thức trong đầu óc anh, để anh giữ lộc này trong sự thanh bình của đầu óc và anh chuyển tâm, chuyển nhận thức để anh thành hiền giả Minh Triết. Anh trở thành hiền giả Minh Triết thì sẽ phong thánh cho anh ngay tức khắc. Nhưng chỉ phong thánh anh tới một mức độ vừa phải thôi. Khi anh chết rồi mới phong thánh anh hoàn toàn. Song không phải anh chết rồi, tôi lục hồ sơ anh ra, thấy gốc là tướng cướp, hối lộ móc ngoặc, rồi thay đổi. Tôi không làm chuyện tồi tệ đó. Vì sao? Nếu chúng ta xét quá trình tích lũy tài sản này thì thấy mặt xấu cũng như mặt may mắn, mặt nỗ lực của anh, cũng thấy những mặt tích cực, nhiều thứ tiêu cực, đủ cả. Nhưng tất cả những thứ này là thuộc loại linh hồn tính toán. Dĩ nhiên trong linh hồn tính toán có chứa linh hồn nguyên thủy, có chứa linh hồn thánh thiện. Nhưng linh hồn thánh thiện bị nô lệ hóa cho linh hồn tính toán, chứ không làm chủ được trong quá trình linh hồn tính toán đang hoành hành. Bây giờ anh chuyển nhận thức, anh dừng lại, anh tỉnh táo lại, thì linh hồn chân chính, linh hồn nguyên thủy, linh hồn gốc sẽ bắt đầu làm chủ, và linh hồn tính toán trở thành nô lệ. Tức là anh đảo ngược vị trí của hai thứ linh hồn này. Đây là thời điểm tôi phong thánh cho anh, và anh sẽ giữ được cái lộc này. Và trong đầu anh, tâm lý tội lỗi, hay tâm lý tiêu cực, hay tất cả các trạng thái sống tiêu cực trong đầu anh bắt đầu chuyển hóa hết; chúng chuyển hóa thành tích cực, chuyển hóa thành thanh tịnh hết, và không tái diễn con đường cũ nữa. Anh duy trì cái lộc này, và anh phát triển cái lộc này trên hướng thay đổi nhận thức mới, trên hướng để cho linh hồn gốc, linh hồn mẹ làm chủ, không để cho linh hồn tính toán làm chủ. Không có gì để phải lôi lý lịch anh ra. Nếu mà lôi lý lịch anh ra thì lại càng giá trị, vì từ cái đầu này anh chuyển sang cái đầu kia, tức là anh có sự rạn nứt, sự bùng nổ, sự lột xác, thì nó lại càng giá trị chứ có gì đâu. Anh đủ tư cách được phong thánh, và anh trở thành hiền giả Minh Triết gương mẫu.
Tối hôm qua tôi nói chuyện với Duy Pháp Thông, tôi bảo tất cả mọi người như vậy đều có khả năng được phong thánh hết. Đó là lý do tại sao tôi không hùa theo người khác để tấn công, hay chửi rủa, chửi mắng người ta. Vì nhất thời thì cái linh hồn tính toán nó làm chủ vậy thôi, chứ một khi người ta đã nhận thức được về linh hồn mẹ, linh hồn gốc, linh hồn nguyên thủy. linh hồn màu nhiệm, về linh hồn vô tận vô biên ấy, cộng với linh hồn của dân tộc vào, thì tự nhiên sự chuyển hóa năng lượng sẽ xảy ra. Không có gì phải sám hối cả. Tôi không có gì phải đem nộp tài sản đó lại cho chùa hay cho nhà thờ gì cả. Cũng không cần thiết phải làm chuyện như vậy. Cái lộc đó anh cứ giữ. Dĩ nhiên là tôi nhìn thấy rất rõ anh giữ như là một người đại diện giữ cho một điềm lành thôi, chứ không có gì hết. Chứ nếu giao cho chùa hay giao cho nhà thờ, coi chừng lại giao trứng cho ác. Anh đã chuyển hóa, anh đang trong quá trình chuyển hóa, thì anh là người xứng đáng giữ tài sản đó, giữ cái lộc đó, chứ không phải người khác xứng đáng giữ, không phải nhà chùa hay nhà thờ xứng đáng giữ, cũng không phải một tổ chức từ thiện xứng đáng giữ cái lộc đó. Tôi không tin tưởng cái chuyện đó. Trong quá trình anh chuyển hóa, anh là người xứng đáng giữ, cai quản cái tài sản, cái lộc đó. Vì nội lực anh đã chuyển hóa rồi, thì cái lộc ấy sẽ biến thành cái lộc chung cho xã hội. Anh cứ việc cai quản nó. Anh đã chuyển hóa rồi, dần dần, giá trị đó sẽ tác động lên xã hội, làm tốt cho xã hội. Một ngày nào đó không xa, tôi rất hy vọng 90 đến 95% số người bị xã hội lên án này sẽ nằm trong gia đình Minh Triết, và sẽ được trân trọng như những bậc thánh, trở về với giá trị thật.
Cho nên quý vị đừng thành kiến, đừng thù hằn theo phong trào. Thấy người ta nói vậy mình cũng chạy theo nói vậy. Thấy người ta chửi mình cũng chạy theo chửi. Thấy người ta lên án minh cũng chạy theo lên án. Quý vị là những người khác, những người có một cái nhìn từ một chiều sâu, nên phải có một sức sáng để dẫn tới khả năng chuyển hóa, tác động đến sự chuyển hóa cho nhiều linh hồn khác. Chứ không phải mình hùa theo người khác là mình đúng, hay là mình mới hay đâu. Đừng hùa theo người ta. Một người bị tử hình vì chuyện hối lộ, hay vì chuyện hãm hiếp, cướp giật, giết người, đó là nỗi đau buồn chung của dân tộc, chẳng có gì sung sướng mà mừng. Đừng có vỗ tay mà nói xứng đáng quá, trị như vậy là đúng người đúng tội. Đó là nỗi buồn chung của cả dân tộc chúng ta. Khi một người hành động giết người, hay một hành động mà bị luật pháp phạt rất nặng, lúc ấy người ấy không còn làm chủ mình nữa, người ấy bị loại linh hồn tính toán, linh hồn thiệt hơn làm chủ linh hồn gốc, làm chủ linh hồn mẹ, làm chủ linh hồn nguyên thủy. Người ta không còn biết gì nữa, nên người ta phạm những điều luật pháp cấm, để đến nỗi phải bị tử hình. Bất kể người nào bị tử hình cũng là nỗi đau của dân tộc, chứ không phải là gì mà chúng ta phải vỗ tay khen hoặc hoan hô. Chúng ta cầu nguyện cho những chuyện ấy để bớt đi nỗi đau.
Bây giờ tôi nói qua một chút về việc thực tập của quý vị mỗi ngày. Việc quý vị thực tập mỗi ngày, quý vị nhớ là thực tập để trở về trạng thái nguyên thủy, để đưa nhận thức trở về đó, đưa nhận thức trở về một thế giới nguyên thủy, một chiều sâu trong tâm hồn nguyên thủy của chúng ta. Mục tiêu chúng ta tập là như vậy, chứ không phải mục tiêu chúng ta tập để đạt một tri kiến.
Hôm trước Duy Giác hỏi tôi là khi thầy nói thầy ngu dốt thì thầy muốn gởi đi một thông điệp gì, mà khi tụi con nói mình ngu dốt thì làm sao đạt được thông điệp mà thầy truyền đi. Hay Duy Giác có hỏi là thầy thẳng thắn đánh giá thử con đã vào được tới đâu của chiều sâu rồi. Sự tha thiết của Duy Giác cũng tốt. Tất cả những gì mà tôi nói, quý vị phải hiểu là tôi dụng pháp bất kể pháp đó là pháp gì, để chúng ta trở về ở được trạng thái nguyên thủy, để nhận thức của chúng ta, cái đầu của chúng ta mất đi những linh hồn suy nghĩ, chỉ còn lại nhận thức thuần túy. Khi cái đầu chúng ta trở về trạng thái nhận thức thuần túy, đó là điều kiện để chúng ta bước vào thế giới sâu thẳm, hay thế giới vô tận vô biên trong chúng ta. Tôi không muốn đi vào các chi tiết là trong đầu chỗ nào chứa những hình ảnh cũ, hay là những từ mà quý vị thường nghe như “tiềm thức”, “vô thức” mà triết học hay tâm lý học người ta dùng. Tôi không bàn những chuyện đó. Tôi chỉ mong là quý vị đưa nhận thức trở về cái gốc nguyên thủy, dần dần sẽ thanh lọc được hết đầu óc chúng ta. Đầu óc chúng ta sẽ trong lại dần. Mỗi lần nó trong dần, trong dần thì thế giới nguyên thủy nó hiện ra dần. Chúng ta bớt đi những kiến thức, hay bớt dựa vào những kiến thức có trong đầu chúng ta, đó cũng là một phương pháp để chúng ta trở về với cái nguyên thủy. Cho nên quý vị phải tự mình làm sao thiết lập được những công thức, tập theo một công thức. Ví dụ quý vị nói “tôi từ chối kiến thức của mình”, thì đó cũng là một công thức.
Trích: Master Duy Tuệ - SỰ TRỐNG RỖNG LÀ GIÁ TRỊ THẬT NẰM NGOÀI KIẾN THỨC ĐỊNH LƯỢNG CỦA CON NGƯỜI - 17.05.2011