"Khai mở nhận thức sâu thẳm và duy trì cảm xúc tình người thiêng liêng"

....

.

.
.

ABA Quotes

Giới thiệu buổi học tập và chia sẻ ngày 17.4.2011 - Tự Hoàn Thiện Mình


Trong chương trình chia sẻ hàng tuần của Thầy Duy Tuệ dành cho tuổi trẻ, vào lúc 10h sáng (giờ Việt Nam) chủ nhật 17-4-2011 Thầy đã dành nhiều giờ để trả lời các câu hỏi được gửi từ mọi miền đất nước.

Phần hỏi:

Gửi từ : Duy Nghiêm Đức, 12 Ngõ Mai Hương, Hà Nội.
Chủ đề : Hãy tập sống như người đã đến bến bờ

Con kính chào Thầy ạ! Con chúc Thầy luôn mạnh khỏe, an lạc và hạnh phúc.

Sáng 16 /07/2011, con có nghe Thầy và chú Duy Trí Bảo nói về vòng tròn. Con có một liên hệ về việc này với chủ đề mà Thầy đang chia sẻ đó là: "Hãy sống như người đã đến bến bờ". 

Trước tiên, về hình tướng, nếu có "bến bờ" tức là có nơi ta phải đến hay là có hành động đi từ nơi này tới nơi kia. Một khi đã có khái niệm ‘’bến bờ’’ bên ngoài thì sẽ xuất hiện khái niệm "bến bờ" bên trong nội tâm. Con thấy việc đó giống như việc đặt một chiếc compa trên tờ giấy và vẽ một vòng tròn. Nếu chúng ta coi mình là "tâm điểm" thì vòng tròn sẽ là "bến bờ" mà chúng ta thấy và vẽ ra. Chúng ta coi bản thân là tâm điểm thì sự vật xung quanh chúng ta sẽ là những vòng tròn. Chúng ta phải đến nơi này, phải tới nơi kia...

Nếu chúng ta bỏ cả tâm điểm lẫn vòng, tròn, thì chúng ta là tờ giấy, là khoảng không, thì tại nơi ta đứng là "bến bờ" nơi ta đi đến cũng là "bến bờ". Tại chúng ta không biết nên chấp là có "bến bờ". 

Khi chúng ta hiểu ra thì nơi ta đang đứng và nơi ta mong đến là một, cùng là "bến bờ". Hãy sống như người đã đến bến bờ tức là hãy sống như không có tâm điểm và không có vòng tròn, là hãy sống như ta không có bản thể, không có nơi đến, không có nơi về. Bởi vì, nơi đây và nơi kia là một, chỉ có khác là ngay nơi đây tâm ta đã nhận ra và thấy rõ.


Con xin chia sẻ với Thầy đôi điều con đã thấy! Con mong Thầy chỉ bảo thêm để con hiểu được sâu sắc hơn những lời dạy của Thầy. Con cám ơn Thầy!

Gửi từ : Trần Hữu Minh, Chi cục Thống kê Mang Yang, Gia Lai
Chủ đề: Hãy sống như người đã đến bến bờ

Thưa Thầy, theo con thấy kiến thức chỉ có giá trị khi phát hiện ra nguyên tắc làm việc của các giác quan và bộ não. Khi phát hiện ra nguyên tắc này thì chúng con chỉ tập hành động tiến đến sự hợp nhất với thực tại hiện tiền (thực tại hiện tiền do nội giác và ngoại giác ghi nhận mà ở đó không có kinh nghiệm xen vào). Khi nội giác - ngoại giác và hành động hợp nhất và ta sống liên tục với nó 24/24. Như vậy có phải là sống như người đã đến bến bờ?

Khi cái nhìn bên trong - bên ngoài và hành động song hành liên tục 24/24 thì kinh nghiệm không có chỗ xen vào. Lý thuyết là vậy, nhưng thực tế thì không như vậy? Xin Thầy giải đáp giúp con.

Gửi từ: Pin Nguyen
Tiêu đề : Làm thế nào để giải quyết vấn đề  khi chỉ quan sát, lắng nghe, mà không được tưởng tượng, suy nghĩ?

Con chào Thầy,

Con đã xem các bài giảng của Thầy với các em nhỏ. Con hiện đang là sinh viên. Con được biết Thầy có những lời khuyên rất hay, nhưng con có thắc mắc trong một số lời khuyên của Thầy. Thầy khuyên rằng nên quan sát và lắng nghe nhiều hơn, không nên tưởng tượng và suy nghĩ. Vậy nếu chỉ quan sát và lắng nghe thôi mà không nghĩ thì làm sao mình có thể đưa ra cách giải quyết vấn đề được vậy Thầy? Xin Thầy giải thích rõ hơn cho con được hiểu.

Trong đầu con có rất nhiều suy nghĩ linh tinh, con cảm thấy rất hỗn độn. Con cần phải có một cái đầu thật minh mẫn và tập trung để học tập và làm việc tốt hơn, con không biết phải làm sao để mình có thể minh mẫn quyết định thật chính xác những vấn đề gặp phải. Xin Thầy chỉ dẫn cho con ạ!
Chúc Thầy luôn vui khỏe.

Gửi từ: Duy Tịnh
Tiêu Đề: Làm sao để vượt qua sự luyến ái, chấp tướng của gia đình để có cơ hội phát huy và phụng sự Minh Triết?

Thầy ạ, Duy Tịnh đang làm việc tại cơ quan nhà nước, Duy Tịnh nhận thấy rất rõ thực tế môi trường làm việc ở đây. Riêng về bản thân thì không còn chán như kiểu ngày chưa học Thầy, cứ lơ mơ. Nay con "chán" là chán  với cái nhìn của con hiện tại. Công việc này ngoài tạo thu nhập, gần gia đình, vợ con ra thì không giúp gì cho Duy Tịnh trong việc phát triển các kỹ năng, khả năng mà Duy tịnh mong muốn phát triển tốt nhất để phụng sự.

Nay Duy Tịnh rất mong muốn thông qua làm việc tại công ty Minh triết để có điều kiện học tập cũng như phát huy được nhiều hơn. Nhưng Duy Tịnh còn chưa có tiếng nói trong gia đình khi còn ở chung với bố, mẹ. Mọi người thì rất chấp hình tướng, cũng như có những kỳ vọng và cái nhìn riêng dành cho Duy Tịnh cũng như cuộc đời của Duy Tịnh vậy.

Duy Tịnh biết rất rõ là mọi người đang kẹt trong sự nhìn đó nhưng chưa tìm ra cách để mọi người hiểu được cho một quyết định của mình. Mà nếu không có sự chu toàn tương đối thì sẽ rất là sốc cho họ. Duy Tịnh cũng chuẩn bị rất nhiều để đến ngày chỉ dành toàn tâm toàn ý phát huy năng lượng Minh Triết phục vụ mọi người. Nhưng mọi sự chuẩn bị thật khó. Đi qua sự quyến luyến nhiều khi là một sự tránh né, đã thấy rõ mà vẫn thấy khó.

Nhân có điều kiện làm cho công ty Minh Triết , Duy Tịnh sẽ có điều kiện để dần dần để mọi người thay đổi suy nghĩ, hay quyến luyến về một số vấn đề.

Duy Tịnh Mong muốn xây dựng một chi nhánh phát hành ở miền Tây Nam bộ (như Kiên Giang chẳng hạn) để trao truyền các ấn phẩm Minh Triết, ở đó cũng sẽ xây dựng câu lạc bộ cho tuổi trẻ. Duy Tịnh có duyên đi qua vùng miền Tây theo một sự gia trì của Thầy  và thấy ở đó còn thiếu một số yếu tố quan trọng đúng như trong một bài giảng Thầy giảng cho một số đạo hữu ở miền Tây. Một cái gì đó "ngoan" nhưng chấp nhận, nó không nổi bật và phát huy được sức mạnh dân tộc. 

Duy Tịnh mong muốn sự hiện tướng ở một số Hiền giả bằng việc đứng ra giải quyết vấn đề chấp tướng của gia đình để Duy Tịnh đi làm có phần đỡ gây sốc cho cách nhìn của gia đình.
Xin Thầy cho con lời khuyên.

Gửi từ: DDT
Tiêu đề: Làm sao để cải thiện những cái yếu, cái thiếu của giáo dục?

Thưa Thầy, hôm nay con không trực tiếp được nghe buổi nói chuyện của Thầy về những bức thư của các bạn trẻ gửi về hỏi Thầy.

Con vừa mới nghe lại bài giảng ngày 16/4/2011 và từ những câu chuyện của các bạn trẻ mà con sực nhớ tới một bài viết chia sẻ về những cái yếu, cái thiếu của giáo dục của một tác giả được ghi chép từ một buổi làm việc với các nhà tuyển dụng. Với mong muốn của tác giả này là “Điểm yếu thấy rồi, vấn đề bây giờ là làm sao để cải thiện đây?”.

Con xin phép được trích dẫn và chuyển mong muốn của tác giả này đến Thầy. Kính mong Thầy có thể đáp ứng phần nào mong muốn mà theo con thấy vị ấy đã có một cái nhìn khá rõ từ quan sát thực tế. Con xin cám ơn Thầy.

Sau đây là phần trích lược: Những cái yếu/thiếu của đại học - ghi chép từ một buổi làm việc với các nhà tuyển dụng.

(…) Hôm nay dọn bàn làm việc, tôi nhặt được một mẩu ghi chép của chính mình trong một buổi làm việc với các nhà tuyển dụng nhân đợt đánh giá cơ sở đào tạo nào đó trong năm 2010. Đơn vị được đánh giá là một trường kỹ thuật.

Những ghi chép rất đáng giá, và nó tiêu biểu cho những cái yếu/thiếu của giáo dục đại học dưới cái nhìn của nhà tuyển dụng. Vì vậy, xin chép lại ở đây (trước khi xé bỏ những giấy tờ không còn cần thiết) để chia sẻ với mọi người, đặc biệt là các học viên cao học đo lường đánh giá trong giáo dục. Các bạn đọc và trao đổi nhé! 

1. Mục tiêu đào tạo thiếu input từ thị trường lao động và cựu sinh viên, vì vậy khá hàn lâm, xa rời thực tế.

2. Nội dung đào tạo thiếu môn học có liên quan đến khía cạnh luật pháp (ví dụ: ngành xây dựng có những quy định gì, có hợp lý không) và đạo đức nghề nghiệp.

3. Việc đánh giá đầu vào, đặc biệt là đánh giá sự sẵn sàng để tham gia chương trình học (readiness assessment) chưa chính xác, dẫn đến khả năng sinh viên không theo kịp chương trình khá cao (tỷ lệ rớt nhiều).

4. Chưa thực hiện theo dõi và đánh giá hiệu suất (performance assessment) của sinh viên sau khi ra trường (nói cách khác, sinh viên ra trường rồi làm việc ra sao thì nhà trường hoàn toàn không biết gì cả, và hình như cũng chẳng quan tâm?)

5. Các kỹ năng mềm (kỹ năng giao tiếp, viết lách diễn đạt, làm việc nhóm…) của sinh viên còn rất yếu và thiếu.

6. Việc hỗ trợ cho sinh viên năm 1 kém (sinh viên năm 1 bị rớt, ở lại lớp hoặc bỏ học nhiều).

7. Chưa thực hiện đối sánh năng lực sinh viên tốt nghiệp của trường với những trường cùng ngành để biết rõ điểm mạnh, điểm yếu của mình và sự riêng biệt của mình => không thể thực hiện các cải thiện có hiệu quả (vì là đoán mò!)

8. Chưa sơ đồ hóa chương trình đào tạo để cho thấy mối liên hệ trước sau, nhân quả giữa mục tiêu đào tạo tổng quát của toàn bộ chương trình học, mục tiêu chi tiết, và mục tiêu từng môn học trong chương trình.

9. Có thực hiện việc cho sinh viên "đánh giá giảng viên" nhưng chưa thấy sử dụng những phản hồi thu thập được để cải thiện chương trình.

Nói thêm: những ghi chép này thựchiện ở một trường cụ thể tại một thời điểm cụ thể, mà sao tôi thấy nếu áp dụng nó để đánh giá trường nào của Việt Nam thì cũng hao hao như thế thì phải?

Điểm yếu thấy rồi, vấn đề bây giờ là làm sao để cải thiện đây?
Một câu hỏi lớn ...

Được đăng bởi VTPA
vào lúc 1:34 PM  Friday, April 15, 2011

Hết phần trích lược, con xin cám ơn Thầy và kính chúc Thầy nhiều sức khỏe.

Gửi từ: Tuệ Nhẫn Ý
Tiêu đề: Thông cảm với sự đau khổ của người thân.

Con chào Thầy ạ. Thầy ơi gần đây con chứng kiến rất nhiều người xung quanh con đang bị khổ đau về vấn đề tiền bạc. Vì làm ăn thua lỗ, bị quỵt nợ... nhiều người lâm vào cảnh khốn cùng, bế tắc, suy nhược, phát điên lên vì tiền. Họ là những chủ lô, đề và đồng thời còn có vài nghề tay trái như môi giới bất động sản...

Họ nợ nần nhiều và bây giờ cũng chỉ biết tiếp tục làm những nghề đó để kiếm tiền trả nợ. Con nhìn mà rất thương xót vì đó là cô con, mẹ nuôi con, bác con. Họ bị hành hạ bởi suy nghĩ và bây giờ cuộc sống cứ luẩn quẩn trong việc "TIÊU TIỀN - KIẾM TIỀN - TRẢ NỢ và ĐÒI NỢ". Từ đó họ rơi vào địa ngục do chính họ xây lên., tâm không bao giờ được thanh thản. Đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn rồi đi hết chùa này, đền nọ để xin lộc, trả lộc và cầu may.

Con thực sự rất đau lòng và muốn giúp đỡ những người rơi vào tình trạng như thế này. Và nếu bỏ cái nghề là chủ lô, đề này đi thì có thể họ lao động cả đời cũng không đủ để trả nợ. Con cầu nguyện cho mọi người được bình an.

Phần chia sẻ của thầy Duy Tuệ:

Quý vị thấy tình hình khủng hoảng ghê gớm như vậy, quả là khó giải quyết đúng không? Những người rơi vào tình trạng này lúc nhỏ mà học Minh Triết như Duy Huệ, Duy Thiện… có lẽ lớn lên chắc đỡ hơn nhiều. Hay những bạn trẻ còn đang đi học chưa phải ra đời, chỉ lo học mà chưa phải toan tính với đời nếu theo học chương trình Thiền Minh Triết thì chắc có lẽ cũng sẽ đỡ hơn.

Giải quyết nợ nần

altTôi chia sẻ với quý vị hai kinh nghiệm ở Nauy, một kinh nghiệm cách đây 9 năm và một kinh nghiệm cách đây 3, 4 năm cũng liên quan đến việc bể hụi, cho vay nặng lãi…

Có một bà bị bể hụi và trốn đi mất. Những người đóng tiền hụi cho bà điên tiết lên. Tổng số tiền lên đến 300 nghìn đô và bà ấy không có cách gì mà trả được. Rất nhiều gia đình tan nát vì liên quan đến vụ việc này. Rồi bà ấy nghe ai đó chỉ có ông thầy Duy Tuệ linh thiêng màu nhiệm và hay lắm, hãy tìm đến ông ấy mà nhờ giúp.

Chuyện xảy ra chắc cũng phải 9 năm rồi, lúc bấy giờ bà ấy điện thoại cho tôi, mà đến giờ tôi cũng còn chưa hề gặp mặt bà ấy nữa. Bà ấy rất sợ, bỏ trốn không dám về nhà, vì về nhà người ta sẽ đánh bà chết. Bà nói là :

-  Thầy linh thiêng, thầy giúp cho con làm sao con có tiền con trả nợ, nếu không chắc con phải chết. 

-  Tôi thì không có linh thiêng gì, cũng không thể nào giúp cho bà có đủ tiền để trả nợ. Nhưng mà tôi có cách giúp cho bà, từ đây đến khi bà chết, có bao nhiêu trả bấy nhiêu. Có được đồng nào trả đồng đó mà cuộc sống trở lại bình thường, tức là vẫn nợ, vẫn trả nợ nhưng tinh thần thì trở lại bình thường. Nếu bà đồng ý hướng này thì tôi giúp bà được, còn không thì tôi không thể giúp bà. Không có chuyện đi buôn lậu, cướp giựt hay trúng số để có tiền trả nợ đâu! Bây giờ, mỗi tháng bà chỉ hưởng tiền trợ cấp khoảng 1000 đô, cho nên việc có tiền để trả cũng quên đi. Nếu còn đất đai, tài sản, nhà cửa ở Nauy và ở Việt Nam thì hãy đem bán hết đi, có bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, không được giấu bất cứ tài sản nào cho riêng mình. Mình lấy tiền của người ta hay mình bị người ta giựt, người ta không đóng cho mình nên mình không trả cho người khác được - chuyện đó tôi không lý sự là đúng hay sai, chuyện đổ lỗi này kia tôi không bàn tới. Bây giờ cần là giải quyết vấn đề, nếu bà đồng ý thì tôi chỉ cho. 

-   Con đồng ý. 

-   Trước nhất, trong đầu bà hãy bỏ sự dối trá, vì đối phó bằng sự dối trá là dứt khoát không xong. Nếu đem sự lanh lợi, rồi thông qua dối trá để đối phó thì sẽ khổ cả đời. Vì vậy, nên chấm dứt cái này. 


 - Thứ hai: đầu óc phải thông suốt từ đây cho đến khi mình chết, không được dối trá, đối phó với bất cứ ai. Từ suy nghĩ đến việc làm đều phải trung thực. Bà có làm được chuyện này không ? 

-  Dạ, con làm được nhưng làm sao người ta tin con ? 

-  Không, tôi chưa nói chuyện người ta tin hay không tin. Tôi hỏi bà có làm được hay không ? Nếu bà nói bà không làm được thì cuộc nói chuyện của tôi với bà chấm dứt! Không nói thêm ! 

-  Dạ, con hứa với thầy, con sẽ làm. 

- Được. Nếu bà vi phạm lời hứa này thì quỷ thần sẽ vật bà chết bất đắc kỳ tử, nhiều khi không vật cho bà chết mà vật cho bà đui què, sứt mẻ thôi! Chứ chết thì khỏe quá rồi, đâu cần phải bàn gì nữa! Chết thì có giá trị gì, có đau khổ gì! Không cho bà chết để bà phải chịu đựng khổ đau. Tôi mà là ông trời thì tôi không cho bà chết, tôi cho bà què quặt và vĩnh viễn cho đến khi trút hơi thở là sống trong khổ đau. Còn tôi là ông trời mà tôi cho bà chết thì hóa ra tôi đồng lõa với bà để lừa đảo người khác sao? Không được ! Tôi không cho chết mà cho bà sống không những 100 tuổi mà hơn 150 tuổi. Sống càng lâu càng tốt, chứ không cho chết! Bà đồng ý làm không, có quyết tâm từ đây cho đến cuối đời là không lừa dối, không đối phó; từ suy nghĩ đến việc làm tất cả đều phải thành thật không ? 

-  Dạ, dạ, con hứa, con sẽ giữ lời hứa này.

- Bước tiếp theo, tài sản nhà cửa hiện giờ có bao nhiêu, còn giấu ở đâu? Hùn vốn làm ăn ở đâu? Cổ phần bao nhiêu? Đất đai có ở đâu? 

- Con nói thiệt với thầy con không có, con không có dối, con không có đầu tư cũng không hùn vốn làm ăn với ai. Con không có gì hết !

-  Vậy có ai mượn tiền bà chưa trả không ?

-  Dạ, cái đó thì có. 

-  Được rồi. Bà hứa với tôi là bà không nói láo chứ? 
-  Dạ, con hứa con không nói láo.

-  Mà nói chắc chắn nhé! Suy nghĩ kỹ đi tôi mới chỉ bà bước thứ ba. Nếu mà còn chút xíu chần chừ hay dối tôi thì tôi không chỉ bước thứ ba được! Bởi vì nếu tôi có chỉ cho bà làm thì bà cũng chết ngay tức khắc. 

-  Dạ, con hứa với thầy là con thành thật, không có dối.

-  Ừ! Bà mà nói dối là coi như quỷ sứ cắt lưỡi bà thôi chứ không cho bà chết đâu nhé ! Rồi, cam đoan thế! 

Bắt đầu bước thứ ba, bà cứ trở về nhà bình thường, lấy hết sức bình sinh mà đi tới từng nhà, từng nhà mình nợ người ta. Cứ đi tới đó mặc cho người ta đánh, người ta chửi hoặc có thể bắn bà chết. Cứ tự nhiên mà đi. Hổng sao hết! Đừng sợ gì hết! Vì hễ chết là được phước. Khỏe. Không có bị cảm giác đau khổ, mắc nợ đủ thứ. Nếu ai tức tối mà giết mình ngay thì cái đó mình phải mang ơn người ta. Bởi vì xong, khỏe ! Vấn đề quan trọng ở đây là sống mới khổ! Cho nên cứ mạnh dạn tới gặp từng con hụi giải thích, đưa danh sách người khác nợ mình ra, ghi tên tuổi đàng hoàng và nói với người ta đây là tài sản duy nhất mà tôi còn lại: người này nợ tôi, người kia nợ tôi chừng này đây, có bằng chứng đây ! Đây là tài sản duy nhất tôi còn lại. 

Đầu tiên, khi gặp có khi người ta tát tai bà đó, có khi người ta cầm dao định đâm bà nhưng bà cũng đừng sợ. Cứ bình tĩnh sẵn sàng chờ đâm và coi như đó là nhát dao ân huệ. Không sợ gì hết! Sẵn sàng đền tội của mình vì đã gây ra đau khổ cho người khác. Mà nếu người ta không rút dao đâm mà người ta chửi thì cái chửi đó cũng là ân huệ, người ta ban cho mình ân huệ. Nghe hết, chấp nhận hết và nói lời xin lỗi người ta.

Xong xuôi, mời người ta nói chuyện, đứng nói chuyện hay ngồi nói chuyện cũng được, và công khai hết toàn bộ bí mật của mình ra. Thứ nhất, đây là cái danh sách nợ. Thứ hai, chắc chắn tôi không có khả năng làm ăn để trả món nợ lớn này. Tôi cũng biết là tôi không làm nổi thì tùy ông bà muốn đánh muốn giết gì cũng được. Giờ tôi đến đây để đền tội cho gia đình của quý vị. Nếu quý vị không giết tôi ngay thì tôi sống cũng rất khó khăn, khổ sở. Nhưng cho dù có khó khăn khổ sở gì, tôi chỉ hứa với quý vị điều duy nhất với lòng thành của tôi là từ đây cho đến cuối đời, có đồng nào tôi đem chia đều ra cho mỗi người một ít, có 1 đồng tôi trả 1 đồng, có 5 xu tôi trả 5 xu nhưng nói trả hết cho quý vị thì tôi biết chắc chắn là tôi nói láo. Cứ làm y như vậy, bất cứ con hụi, chủ nợ nào mình cũng tới nói chuyện như vậy, chấp nhận bị người ta đánh, người ta đâm, chuẩn bị luôn phương án vô bệnh viện cấp cứu.

Thế là bà ấy nghe theo làm đúng như vậy. Rốt cuộc tất cả mọi người đều tha thứ cho bà ấy, mặc dù người ta rất đau khổ, mất tiền rất nhiều nhưng người ta xóa.

Con người ta ai cũng có tánh thiện, tánh rộng lượng. Ngay cả người ích kỷ cũng có, chứ không phải không có, nhưng vì cái thế giới rộng lượng đó chưa được đụng đến nên mình chỉ thấy người ta ích kỷ chứ chưa thấy người ta rộng lượng. Khi có điều kiện đụng chạm đến được thì thế giới rộng lượng ấy trỗi dậy, lúc đó người ta tuy khó chấp nhận, tức tối lắm nhưng cũng phải nghẹn ngào chấp nhận. Sau đó, người ta cũng thấy an ủi vì mình đã đến gặp người ta tận mặt, không gian dối với người ta nữa. Ngược lại, tánh phật của mình cũng tạo ra ân đức làm cho người đau khổ kia cũng có một chút vui lòng. Cuối cùng, chuyện  đó coi như được giải quyết ổn thỏa và xì-căng-đan chấm dứt.

Chuyện thứ hai, cách đây 4 năm, bà đó nợ nần không thể nghĩ bàn. Vay đủ thứ nợ rồi đầu tư trong nước, chồng thì lấy tiền đi bồ bịch. Bà ấy mở nhà hàng thật to giữa thủ đô Oslo nhưng vay đủ thứ nợ nên hằng ngày con nợ tới đó ngồi ăn để chờ, thấy có đồng nào là lấy đồng đó. Nghĩa là khi gặp tôi bà ấy không còn hồn phách gì cả. Mặt thì nám, người bơ phờ, mắt trắng trợt. Người đem bà ấy tới gặp tôi là một chủ nợ lớn của bà. Tôi cũng chỉ phương pháp cơ bản vậy thôi, nghĩa là dứt khoát không được nói dối, còn có bao nhiêu thì phải bán sạch, chia hết ra mà trả nợ. Người ta có chửi thì ráng mà nghe. 

Lúc đầu thì cảm thấy sợ, nhưng sau một thời gian sẽ cảm thấy nhớ vì sao lâu quá không có ai chửi mình? Sau đó, bà ấy nói với cô Hai Phật Tuệ : ‘’Đúng thiệt thầy Duy Tuệ nói hay quá, giờ trong người tôi khỏe hết rồi, xong xuôi hết rồi. Tôi bàn giao tài sản của tôi hết cho chủ nợ rồi. Lúc đầu cũng bị sốc ghê lắm. Nhưng sau bình tĩnh lại, tôi ngồi nghĩ thầy Duy Tuệ nói đúng thiệt là sao lâu quá không thấy ai chửi mình’’. Bà ấy vừa cười vừa nhắc lại chuyện đó với cô Phật Tuệ, nét mặt hồng hào.

Trong việc giải quyết nợ nần, nếu tìm ra được phương án giải quyết thì quá tốt. Nhưng việc đó thuộc về tương lai nên mình không thể biết được. Do đó, mình cũng nói là mình không thể biết được. Chứ còn nói ‘’Tôi quyết tâm, Tôi dứt khoát, Tôi biết là tôi sẽ trả được mà!’’ Thì đó là hứa bậy, chỉ khiến người ta tức. Nhưng khi công bố sự thật và còn cái gì thì chia trả hết rồi thì mọi chuyện sẽ qua. Dĩ nhiên sau này nếu có cơ hội thì trả lai rai nhưng lúc đó thì không ai để ý nữa, người ta sẵn sàng bỏ hết à! Không ai ở đó mà chờ mình trả nữa đâu ! Tâm lý con người, cái lòng tốt của con người hay ở chỗ đó. Nhưng mình phải trung thực, có chút dối trá cũng không thể được. Nợ anh còn đầy hết mà anh có tài sản riêng thì khó mà chấp nhận được ! Đừng hành xử theo cái kiểu ‘’tôi hứa thì hứa như vậy nhưng không biết là có hay không?’’ Khi đã hứa, nếu có thì phải trả, có ít thì trả ít, có nhiều trả nhiều.

Có nhiều người rất tệ, khi người ta thông cảm anh xong thì anh trở mặt. Anh có tiền mà ai tới đòi là anh chửi người ta. Tôi đã nhìn thấy điều này ở châu Âu rồi, chủ nợ tới tìm anh thì anh chửi vô mặt người ta. Đúng là quá quắt như vậy thì không tốt.

Còn bây giờ, nếu cứ vục đầu vô làm cái cờ bạc, chủ đề, vay tiền đánh chỗ này, đánh chỗ kia, tính làm một cú to rút ngắn giai đoạn để có tiền trả nợ thì nợ sẽ càng ngày càng chồng chất lên. Cuối cùng cũng bệnh hoạn mà chết thôi.

Tôi cũng đã từng giải quyết một trường hợp trong số các hiền giả. Im lặng giấu chồng để làm ăn riêng rồi nợ nần lung tung, cả cho người ta mượn chơi chứng khoán… Đủ thứ chuyện! Đến nỗi một mình người đó âm thầm chịu đựng mà sinh bệnh, đủ thứ bệnh, gia đình không hạnh phúc. Chồng vì thương nên cắn răng chịu đựng. Và tôi cố vấn trực tiếp cho người đó sửa dần sửa dần, tới giờ thì ổn hết rồi. Cũng may mắn là  đâu ra đó, gia đình hạnh phúc, vui vẻ trở lại ! 
Qua chuyện này, quý vị nên biết mà tránh bởi hậu quả xảy ra thật khó giải quyết. Các bạn trẻ cũng chớ nên làm liều.

Phát huy tính cách độc lập

altVề việc Duy Tịnh gặp khó khăn với gia đình, làm việc gì gia đình cũng không tin thì tôi không biết thế nào! Duy Tịnh nói với tôi như vậy nhưng nhiều khi gia đình không tin mình thì cũng có lý của gia đình!

Tôi nhớ hồi đó có một hiền giả nói với tôi:
-  Thầy ơi, con thấy Thiền Minh Triết hay quá, con muốn học. Trước đây con cũng học nhiều thứ lắm nhưng con thấy không hay, nó không làm cho con thay đổi mà Thiền Minh Triết lại làm được. Nhưng bây giờ, chồng con nghe con học đạo thì không cho con đi, cự con, nói con thế này, thế nọ, thế kia. Con không biết làm sao xử lý chuyện này.

Hiền giả ấy phàn nàn ông chồng khó tính. Tôi bảo:
Không! Chồng cô là hoàn toàn đúng, không có sai chút nào hết ! Không cho cô đi học là đúng bởi vì cô đã có quá nhiều sai lầm trong chuyện tầm sư học đạo rồi. Lần này nếu sai lầm nữa thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra cho gia đình. Cho nên chồng cô khó khăn với cô thì tôi hoàn toàn ủng hộ ông chồng, không ủng hộ cô. Mặc dù cô theo học với tôi nhưng không có nghĩa là tôi ủng hộ cô đâu à! Chồng cô không cho cô học, tôi thấy ý kiến đó là hoàn toàn chính xác. Cho nên, về xin lỗi ổng và nói là anh hoàn toàn trúng, anh không cho em học đạo là trúng hoàn toàn. Em đem chuyện này ra em trình bày với ông thầy Duy Tuệ thì ổng bênh anh 100% và cũng nói em phải nghe lời anh.

Sau đó, không biết tình hình thế nào nhưng thấy hiền giả ấy mấy năm rồi vẫn không bỏ học Minh Triết, cũng không biết tại sao cứ  học được hoài. 

Một trường hợp nữa, là TTY ngoài Hà Nội, tới giờ thì bố vẫn không cho các cháu học lớp Tuổi Thơ và Thiên Đàng, bà nội thì cho, thì khuyến khích. Nếu cha cấm thì thôi, mẹ không có quyền thì không nên cho học nữa. Chứ không việc gì mà phải học lén. Tội nghiệp mấy cháu! Nếu bố không cho học thì không nên học.

Chỗ Duy Tịnh cũng vậy, gia đình không muốn thì thôi. Có gì đâu mà phải đau khổ? Bởi vì mình còn lệ thuộc gia đình, chưa phải là người độc lập. Nếu mình là người độc lập thì đâu có chuyện gì xảy ra. Ăn cơm cũng nhờ cha mẹ, cái gì cũng nhờ cha mẹ mà cha mẹ không ưng thì cũng đành chịu thôi chứ làm sao mà cãi được cha mẹ. Nếu mình đã tự nuôi mình được rồi, đã độc lập, không phụ thuộc vào sự đỡ đần, nuôi dưỡng của cha mẹ thì có gì đâu phải bàn! Nếu có người chồng chưa độc lập được với bố mẹ chồng thì người vợ không dễ gì sống được với ông ấy đâu!

Hoàn cảnh bố mẹ muốn kiểm soát riêng đời sống của con mình ngay cả con mình có gia đình riêng rồi là không phổ biến. Trường hợp cá biệt như vậy thì thôi không có bàn làm gì nữa. Như trong trường hợp của Duy Tịnh, bàn để làm gì, đồng đạo giúp cho Duy Tịnh làm gì đây? Giúp cũng không được gì cả mà nhiều khi còn bị cha mẹ quấy rầy người khác. Khó lắm! Cho nên đành phải chịu, không có cách nào khác được. Phải chờ cho đến khi nào mình có thể sống độc lập được và cha mẹ tin mình có thể độc lập được.

Tôi nhớ hồi nhỏ lúc tôi 13, 14 tuổi vào Sài Gòn, cha mẹ cho tôi chút tiền nhưng tôi vẫn tự đi ở đợ, kiếm tiền để học. Dĩ nhiên cha mẹ vẫn cho tiền nhưng tôi làm thêm để phụ vô, rồi tôi nhịn đói thêm vì tiền không đủ cho phần cơm xã hội đàng hoàng trong tháng, tức là có thêm phần canh và phần rau. Cơm xã hội thì chỉ có một đồng mấy hai đồng gì đó thôi. Nhưng một tháng thường thiếu mấy ngày, chừng tuần lễ. Tuần lễ nào không đủ tiền ăn cơm xã hội thì ăn cơm không, thay vì ăn hai buổi thì ăn một buổi. Bảy ngày mình làm như vậy, còn hai ngày nữa, không còn tiền, không còn gì để ăn thì uống nước lạnh, trước giờ đói bụng thì đắp mền đi ngủ, ngủ trước chừng 1 tiếng đồng hồ. Đang ngủ mà đói toát mồ hôi thì mình dậy lau mồ hôi rồi nằm ngủ tiếp cho nó quên đi. Tôi dần lớn lên như vậy.

Bạn bè của ba tôi đa số là bác sĩ, có lẽ họ thấy mình hiếu học, lên Sài gòn học nên nhiều người cứ muốn làm xui gia với ba tôi, gả con gái cho tôi. Ba tôi cứ thuyết phục tôi, giới thiệu với tôi ba bốn cô gái của những người bạn bác sĩ của ông. Tôi không trả lời, nhưng sau đó tôi rất quyết liệt:

- Nếu con có vợ thì vợ của con không phải là con của bác sĩ, không phải là con của người có địa vị trong xã hội. Nếu mà con phải lấy một người để làm vợ thì con phải chọn người đau khổ nhất, thiếu thốn nhất, có sức chịu đựng nhiều nhất trong xã hội.
Ba tôi giận dữ:

-  Tại sao mày cứ phải chọn người khó khăn mà làm vợ?
Bởi vì không ai để ý đến người này. Con là người khỏe mạnh lại đẹp trai, lanh lợi, con có thể làm ăn được cho nên con dành hết cái gì mà con có cho người đã từng chịu khổ đau quá trời này. Ít nhất giá trị làm người của con cũng an ủi được một người! Và đó chính là sự lựa chọn của con – Tôi bảo.

Tới giờ này tôi vẫn cứ nhớ mãi câu chuyện đó. Và nếu gọi có điều chi bất hiếu với ba tôi thì đó là chuyện tôi không làm vừa lòng ba tôi chuyện đó.

Nếu hồi đó tôi làm vừa lòng ba tôi thì bây giờ đâu có những trải nghiệm quý giá mà chia sẻ cho quý vị. Cho nên ở đời khó biết chuyện tương lai hay hay dở nhưng tôi có một cái tính độc lập rất cao từ khi còn nhỏ. Tôi quyết tâm không làm điều gì cho bố mẹ buồn. Nhưng một số vấn đề liên quan đến đời sống riêng của tôi thì do tôi quyết định, dù đó là sai lầm thì tôi coi như đó là cái sai cần thiết. Sau này tôi có gia đình riêng, khi huấn luyện mấy đứa con tôi rất tôn trọng đời sống riêng của tất cả các cháu. Không bao giờ tôi can thiệp. Ngoại trừ việc đừng có trở thành du côn du đãng, đừng có buôn bán xì ke ma túy, đừng trở thành kẻ lường gạt, đừng trở thành kẻ bất lương, quan hệ nam nữ đừng để lại những hậu quả hay sinh con ngoài ý muốn. Bấy nhiêu đó thôi. Còn lại những chuyện quan trọng khác do chúng nó quyết định.

Tôi có cậu con trai đi làm công cho người ta mà tôi còn nhắn mấy đứa chị nó phải đến trả tiền bà chủ để bà ấy lâu lâu chửi nó một trận cho nó tức lên. Việc phạm sai lầm chưa chắc đã là dở nên tôi rất trân trọng việc sai lầm và không bao giờ sợ con cái mắc sai lầm. Không phải sợ nó cực khổ là nó đau, đau cái này, đau cái kia. Sự thật mình sợ nó đau thì mình đau chứ nó có đau gì đâu.

Tất cả những gì tôi chia sẻ với quý vị, ngoài những trải nghiệm mới thì trong cuộc sống, quãng đời từ nhỏ tới lớn nếu tôi trải nghiệm được gì là tôi đều đem chia sẻ với quý vị. Những gì tôi thiếu thốn, tôi cần khi xưa mà tôi biết thì bây giờ tôi đem ra chia sẻ cho những người học với tôi biết mà giải quyết.

Cho nên một cô gái chọn một chàng trai làm chồng mà nếu chàng trai đó cái gì cũng nghe lời cha mẹ thì dứt khoát phát tránh xa anh ta ra, đừng dại dột dính vào. Lấy trúng một người mà cái gì cũng hỏi mẹ, cái gì cũng hỏi cha thì chết ngay. Nếu vậy thì tốt nhất đừng lấy chồng, còn không thì kiếm người khác lấy. Một người không có tinh thần tự chủ, độc lập hay đầu óc mạnh mẽ thì mình lấy người ta làm chồng để làm gì?

Do đó ai chưa có chồng có vợ mà học Minh Triết thì sẽ rất hay. Quý vị nghe trực tiếp hay gián tiếp pháp âm của của tôi nhiều thì quý vị chọn vợ chọn chồng sẽ rất phù hợp, khó có chuyện bất an xảy ra cho cuộc đời mình lắm. Khó lắm!

Duy Tịnh cũng đừng buồn nếu nghe lại những lời tôi nói chuyện hôm nay. Qua đây, tôi rất hoan nghênh hiền giả Tịnh Tuệ. Cô có mấy đứa con đi nước này, nước kia sống hay lập nghiệp. Cô rất thoải mái mà đứa nào cũng rất tốt.

Xa lìa luyến ái

altCòn chuyện luyến ái làm sao mình giải quyết? Việc mình bị cha mẹ kiểm soát là một chuyện. Và chuyện mình luyến ái dưới quyết định hoàn toàn của cha mẹ, nghĩa là cha mẹ muốn mình độc lập mà mình lại hy sinh sự độc lập để giao quyền quyết định mọi thứ của đời mình cho cha mẹ mặc dù đã có vợ con là một chuyện khác. Cả hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau. Nếu như vậy thì ráng cầu nguyện thôi. 

Nửa đêm trăng thanh gió mát, mình đứng cầu nguyện dưới bầu trời: “Con xin năng lực màu nhiệm đẩy con vào tình thế mà con không thể nào không có một cuộc sống độc lập được. Tức là làm sao cho con phải ở trong tình thế buộc con phải độc lập. Chứ bây giờ cái đầu con nó yếu quá, ý chí nó yếu quá, kinh nghiệm gắn bó với gia đình nó mạnh quá nên con không thể nào rời bỏ được thói quen này, tình cảm này. Do đó nhờ năng lực vô hình đẩy con vào điều kiện để con không thể nào làm khác hơn việc phải sống độc lập, tự do, tự chủ" Quý vị cứ cầu nguyện như vậy!

Ngày xưa tôi muốn rời gia đình đâu phải dễ, mặc dù lúc đó gia đình không có ai ràng buộc tôi hết, tôi là người rất tự do. Tôi có quyền quyết định hết. Nhưng không phải vì vậy mà tôi đi được dễ dù tôi chuẩn bị rất kỹ càng cho nó hàng chục năm. Nhưng cũng không thể nào rời được gia đình. Khó lắm! Ngoài cái trách nhiệm và bổn phận trong gia đình ra thì mình nuối tiếc nhiều việc lắm. Quý vị đọc trong quyển Hành Trang Vào Đời sẽ thấy tôi có rất nhiều nuối tiếc, có hàng trăm thứ nuối tiếc. Vậy làm sao tôi có thể từ bỏ một cuộc sống bình thường để theo một sự sống mà tôi không biết nó là cái gì hết. Cho nên tôi phải cầu nguyện, nhờ một năng lực vô hình (nếu có) hãy tìm cách giúp cho tôi lọt vào trong điều kiện mà không cách gì tôi có thể trở lại gia đình được hoặc ít ra tạm xa vắng gia đình một khoảng thời gian lâu một chút. Mà tôi làm tổng chỉ huy gia đình, tổng chỉ huy công việc của tất cả mấy đứa em và tổng tư vấn cho tất cả bà con giòng họ hai bên, những người đều làm ăn buôn bán. Rời tên tôi ra là gặp nhiều khó khăn lắm chứ không đơn giản.

Bây giờ nghiệm lại tôi thấy đúng thật, có thể hồi nhỏ do tôi lanh lợi, bản lĩnh hay có một đặc điểm gì trong đầu óc mà có nhiều người tiên đoán rằng sau này lớn lên, ai có đời sống khó khăn mà nhắc tên tôi ra thì đời sống sẽ đủ ăn. Chắc là do tôi tỉnh táo và bản lĩnh thôi. Tôi rất có tính mạnh mẽ, độc lập và là chỗ dựa của nhiều người. Nhưng dù mạnh mẽ nhưng tôi vẫn không đủ khả năng rời bỏ sự luyến ái với gia đình hay với những gì mà mình đang có. Những mối quan hệ thân quen cũng là một kiểu luyến ái rất chặt chẽ. Tôi đi tới đâu thì hết người này tiếp đón đến người kia tiếp đón. Đi tới địa phương nào cũng thấy nhiều thứ thuận lợi trong sinh hoạt hay quan hệ của mình. Nên đó cũng là một trong những điều mình không thể từ bỏ sự luyến ái được. 

Cho nên tôi phải dùng mật chú, mà mật chú đó ở trong vở cải lương “Đường Gươm Nguyên Bá”, cảnh vua cha kêu ông thiền sư Đông Sơn tới giúp cho ông ta từ bỏ ngai vàng vì ngai vàng đã làm cho ông ấy quá đau khổ. Ông ta không chịu nổi nữa, căng thẳng quá. Ông thực tâm muốn từ bỏ để đưa con trai ông thiền sư ấy lên thay mình làm vua. Vì đứa con của ông ấy hư hỏng nên ông đã hạ lệnh giết nó đi. Và tôi đã lấy cái đoạn đó ra tôi ca một mình vài ba ngàn lần.

Tôi mượn hình ảnh thứ hai là hình ảnh Đức Phật vì nghe người ta kể loáng thoáng về câu chuyện đức Phật là hoàng tử, bỏ ngai vàng ra đi. Tôi cứ tự nhủ ‘’Đức Phật còn trẻ và sống đầy đủ thế mà ổng còn bỏ đi được!’’. Mà chưa chắc đức Phật bỏ đi tìm đường cứu dân cứu nước là do ra ngoài cổng thành nhìn thấy người ta khổ quá đâu! Riêng tôi thấy hình ảnh đó đẹp quá! Tôi tự hỏi tại sao người ta bỏ được mà mình không bỏ được? Có gì đâu mà không bỏ được ? Trong khi mình đã chuẩn bị sẵn hết mọi thứ chu toàn.

Vậy mà vẫn không bỏ được. Tôi phải cầu nguyện thêm và không hiểu sao may quá, mọi việc  giống như được sắp đặt cho tôi ra đi. Nhưng ra đi không biết là đi đâu chứ không phải như Duy Tịnh bảo bây giờ xin làm việc ở công ty Minh Triết thì nó rõ ràng quá rồi vì nơi đây có nhiều anh em, nhiều đồng đạo tốt, nhiều hiền giả Minh Triết tốt, không đến nỗi nào không có cơm ăn áo mặc. Tức là mình biết rất rõ là cái xấu nhất và cái tốt nhất là gì? Còn khi tôi đi là tôi không có biết ăn ở đâu, ngủ ở đâu, không ai quen biết, cũng không muốn gặp những người quen cũ để nhờ vả. Mình thấy buồn cười vì bỗng dưng mình lang thang, không biết vì lý do gì mà còn thấy thật là lạ.

Bao nhiêu người thân đều cho rằng tôi đang làm chuyện gì đó giỡn chơi vậy thôi chứ không ai nghĩ là tôi có thể làm nên chuyện gì vì làm sao tôi có thể rời bỏ cuộc sống hiện tại của tôi được? Mà tôi là người trụ cột trong gia đình, công việc và toàn bộ bà con dòng họ. Không ai tin được điều đó. Ngay cả tôi cũng không biết nữa là!

Tôi thử chơi, đúng là cứ thử chơi. Tôi lang thang thì gặp người cho mình ăn, cho mình ngủ. Còn tôi thì cứ nói thao thao bất tuyệt, cứ nói miết như cái máy sản xuất âm thanh, không hề biết mục đích mình đi để làm gì? Chứ không phải như quý vị biết rõ mình đi học Minh Triết là để thay đổi cuộc đời đâu. Tôi không có kế hoạch gì và hoàn toàn không có gì để suy nghĩ được. Cớ gì mà anh phải suy nghĩ? Anh không thể suy nghĩ ra con đường gì để anh đi trong ngày mai cả! Hành trang anh không hề có gì hết. Nhưng có một điều mà tôi nhớ đó là tôi nói chuyện tới đâu người ta mê tới đó. Số người kéo đến càng ngày càng đông đến nỗi mà công an Gò Vấp cho mấy chục người xuống mời tôi lên phỏng vấn mấy tiếng đồng hồ và lập biên bản vì số người đến nghe đông quá. Sau đó, tôi lại tiếp tục lang thang mà cứ tỉnh bơ. Huống hồ chi bây giờ quý vị cái gì cũng biết rõ quá rồi.

Sự thiệt là cũng có hay bởi yếu bóng vía nên mình cũng cần biết phải đi đâu nhưng cái dở là khó tạo ra sự thay đổi lớn lao cho cuộc đời chúng ta. Khó lắm! Bởi anh luôn luôn muốn có thông tin để anh dựa vào và anh dùng nhận thức, gọi là nhận thức có thể hiểu được. Tức là anh phải biết anh làm cái gì, anh phải biết là anh đi tới đâu. Thứ nhận thức đó tôi gọi là nhận thức từ thông tin đầy đủ để anh ra một quyết định cho hành động của anh.  

Trong hoàn cảnh của tôi thì không thể làm được chuyện đó, hoàn toàn không thể làm được. Tôi không vạch ra con đường, không có mục đích cứu ai, không có mục đích giúp ai luôn. Không có khái niệm về mục đích gì cả.  Tôi chỉ biết rất rõ bây giờ mình đang ở trong sức mạnh kỳ lạ và mình có niềm tin mãnh liệt rằng tôi có thể đảo ngược hết toàn bộ thế giới này, đảo ngược hết 6 tỷ người trên thế giới này. Dù cho tôi không có súng, không có bạn bè, không có hành trang, không có kinh nghiệm, không có tiếng tăm, không ai biết cũng không có kiến thức gì ở đời cả. Chỉ là một người ngu dốt về kiến thức nhà trường nhưng tự trong sâu thẳm tôi nhìn thấy mình đang ở trong sức mạnh kỳ lạ và sức mạnh kỳ lạ ấy có thể nghiền nát hết tất cả, có thể đảo ngược hết tất cả, có thể làm hàng ngàn dòng sông ngưng chảy và chảy ngược lại hết.

Nhưng cái may mắn là tôi đã thương nhân loại rồi và đặc biệt là tôi rất thương dân tộc Việt nam. Tôi không biết tình thương đó dở hay hay. Có lẽ do mình sinh ra và lớn lên như thế nào đó và tôi rất thương. Tôi nhủ thầm thôi tạm thời mình chọn đối tượng để phụng sự cho dễ đó là phụng sự cho dân tộc. Tôi không cần để ý đến chế độ hay tôn giáo nào. 

Tôi chỉ để ý đến dân tộc Việt nam đang thiếu gì, đang cần gì ? Tôi chọn một thứ duy nhất là làm sao giúp cho họ thay đổi cách thức mà họ suy nghĩ, tức là thay đổi cách thức làm việc của cái đầu; mở mắt họ ra để càng ngày càng khôn, càng thông minh ra. Cái khôn của dân tộc chẳng những giúp họ được ấm no, sung sướng mà cái khôn ấy còn có tác dụng cho toàn thế giới và có giá trị chung cho loài người. Nếu tôi có làm điều gì tốt cho nhân loại này thì cũng xuất phát từ việc phụng sự cho dân tộc tôi. Tôi toàn tâm toàn ý phụng sự dân tộc tôi. Đó là cách tôi gởi gắm tâm hồn của tôi cho nhân loại trên hành tinh này. Khi quyết định xong như vậy tôi cho là tạm ổn chứ hồi đầu tôi không hề biết gì hết.

Nhìn lại quãng đường đã qua, tôi thấy nếu mình suy tư thì dứt khoát không làm được chuyện gì vì càng tính toán, càng suy tư thì càng bỏ lại, càng thụt lùi. Nếu tính toán suy tư để đi tới thì rất dễ lâm vào tình trạng quỷ quyệt, thiếu trong sáng. Tôi nhớ lại như vậy.

Cái may mắn của hiền giả Minh Triết là quý vị thấy rõ hiệu quả quá rồi nhưng tôi cho rằng cái đó cũng là cái thiếu may mắn. May mắn vì nhiều người tham gia chúng ta có thể tiến lên nhưng cái thiếu may mắn là mỗi hiền giả mất đi những cơ hội bùng nổ để chính mình được hưởng thụ, được khám phá một cái gì đó mà chỉ có con người mới có được. 

Sự bùng nổ ấy phải xuất phát từ sự không biết gì chứ không phải từ những thông tin mà anh biết. Nghĩa là anh không có khả năng tính toán được, anh hoàn toàn mất khả năng tính toán. Nếu còn nằm trong tầm tính toán của anh thì sự bùng nổ không xảy ra, tuy anh vẫn sống tốt, chắc chắn là tốt hơn khi chưa học, vì anh luôn luôn có khuynh hướng dựa vào cái gì anh biết để đi tới. Chắc không ai là không làm như thế.  

Mà thôi cũng được. Khi tôi nhắm mắt mà chưa an lòng được là tôi biết rằng đệ tử của mình khó có cơ hội trải nghiệm một sự bùng nổ vĩ đại vì không có một đệ tử nào là không căn cứ vào cái mình đã biết để đi tới. Họ luôn luôn đi tới từ góc độ họ biết. Sống vậy cũng tốt lắm rồi nhưng làm sao anh đến bên bờ? Vì anh cứ củng cố và đi mãi trên cơ sở đó thì anh không bao giờ anh dừng lại được, anh luôn luôn có nhu cầu. Làm sao anh chấm dứt nhu cầu được? Chính những thông tin anh biết nó đẻ ra nhu cầu cho anh nên không cách gì có thể chấm dứt được nhu cầu. Dù anh học giỏi gấp mấy, anh hay gấp mấy, anh vẫn luôn luôn phát triển nhu cầu nên không thể nào dừng lại được sự tính toán. Nhu cầu và tính toán cứ đi mãi với nhau thì anh mãi mãi vẫn là kẻ lang thang dù anh có đeo một chiếc nhẫn kim cương nặng cả ký, dù anh có mấy bằng tiến sĩ, dù anh có học hết Tam tạng kinh điển của phật giáo cũng thế thôi.

Làm sao anh chấm dứt lang thang được? Anh chấm dứt được thì hãy nói tôi nghe. Vì anh có quá nhiều thông tin nên việc lang thang không thể chấm dứt được. Điều này khó hiểu chứ không dễ! Nhưng quý vị học lâu rồi thì mỗi ngày phải khác chứ tôi không thể nói cho người mới học được.

Tự hoàn thiện mình

altCó một vị tên Huy mà anh Hùng giới thiệu qua, làm về truyền hình phim ảnh. Tôi mong là CTCP Minh Triết sẽ có xí nghiệp riêng về phim ảnh, dùng những hiền giả Minh Triết để chia sẻ những gì tôi đã chia sẻ cho quý vị. Đồng thời dùng chính những trải nghiệm của quý vị làm thành bộ phim ngắn, cần người biên kịch và đạo diễn phim. Hình thành một xí nghiệp điện ảnh Minh Triết trong CTCP Minh Triết. Hay là lập một bộ phận trước, sau này quý vị sản xuất khá rồi thì có thể lập xí nghiệp hay công ty riêng vì vấn đề phim ảnh đã được xã hội hóa rồi, không có gì khó khăn nữa. Quý vị muốn đào tạo chuyên môn thì liên hệ với ông ấy.

Hôm nay, ông Huy tư vấn cho tôi đi mua máy móc trang bị một phòng thu hình cho tốt, để chất lượng phim đĩa gửi về cho quý vị có chất lượng cho người xem, người nghe. Sơ sơ đi đứt 12 ngàn đô, tất cả đều là chuyên nghiệp hết. Tôi phải mượn AT một ít và tạm ứng từ ngân hàng, phải làm như vậy thì chất lượng bài giảng mới chuyên nghiệp, mới phục vụ tốt cho quý vị. Quý vị cũng phải cố gắng nỗ lực học tập, làm video, xuất bản ra những phim truyện ngắn. Phải tập! 

Vấn đề này trả lời cho câu hỏi ‘’Cái yếu cái thiếu trong giáo dục đã biết rồi thì làm sao bổ sung?’’. Quý vị chờ cho hệ thống giáo dục bổ sung hay quý vị bổ sung cho hệ thống giáo dục? Nếu mà chờ cái đó thì chờ cho đến lúc tái sinh lại (nếu có) cũng chưa chắc xong! Cho nên mỗi người phải tự mình học tập. Tôi già rồi nhưng tôi tự học ghê lắm! Giờ tôi phải tự làm phim luôn chứ mướn ai được? Tôi không trả lương được nên phải tự làm luôn. Điều chỉnh ánh sáng, sử dụng máy thu hình pro, xử lý âm thanh sao cho cái video phải thật chuyên nghiệp. Trên cơ sở đó tôi gửi về cho quý vị làm phần hậu trường phía sau minh họa rất dễ dàng. Thật ra 12 ngàn đô nghe lớn vậy nhưng nó có giá trị giúp cho người khác. Thí dụ lấy 10 ngàn người có lợi ích khi xem được video đem chia ra thì không đáng là bao nhiêu hết. Do dó, một đồng tiền tôi chi ra có tác dụng rất cụ thể trong việc giúp đỡ bá tánh. Phải tính rất cụ thể, phải có kết quả rất cụ thể chứ không nói ‘’Cúng đi, cúng đi, cúng đi ! Phước đức vô lượng vô biên!’’ Không có nói chuyện vớ vẩn đó ! Đầu tư bao nhiêu tiền ? Giá trị cho bao nhiêu người hưởng? Phải tính ra cho được chứ không nói chuyện chung chung. Mình phải tự lực thôi.

Hiện giờ mình có thể học trên online, hoặc kiếm người giỏi đến học riêng với người ta. Vấn đề là mình có quyết tâm học hay không? Hễ quyết tâm là được thôi. Ở đây, một mình tôi, tôi múa lung tung đủ thứ nhưng tôi vẫn quyết tâm học. Không có cách nào khác. Không thể nhờ ai được hết. Ai sẽ bổ sung cho mình những cái chuyên môn? Mình phải tự bổ sung thôi còn cái bằng đại học chẳng qua là cái tờ giấy để chứng minh với người ta là tôi cũng trải qua 4 năm trong nhà trường. Cho nên phải giỏi tiếng Anh, vi tính... Nếu là vi tính thì chọn chuyên môn gì? Lập trình, phim ảnh hay photoshop? 

Tôi có dịp tiếp xúc với một số bạn trẻ bên này do ông Huy giới thiệu, họ tự học hết và tự làm phim thời sự luôn, không cần tới trường và làm rất hay rất giỏi. Khả năng nhận thức của mình lớn lắm, nếu mình quyết tâm học thì nó sẽ ra. Trừ trường hợp anh học bác sĩ, nha sĩ, dược sĩ thì chỉ trong trường mới được đào tạo chuyên môn sâu chứ ở ngoài không ai dạy. Ngoài việc kiếm thầy giỏi, tự học, anh còn phải cập nhật thêm thông tin mới. Nếu anh tốt nghiệp y khoa mà không thường xuyên cập nhật những tin tức từ các phát minh, hội nghị lớn mới ra trên thế giới thì anh cũng chỉ là những bác sĩ trị bệnh mấy con kỳ nhông, kỳ đà thôi chứ trị người cũng không có hiệu quả gì hết. Giao cái mạng cho anh trị coi chừng giao trứng cho ác. Vì vậy, phải tự mình nâng cao trình độ giáo dục mình mỗi ngày mỗi tháng. 

Mỗi người đều có khả năng nên phải quyết tâm học cho giỏi. Ví dụ như NTLT đi học MC thì phải luyện giọng, mỗi sáng thức dậy phải chịu khó tập cử động môi lưỡi để có thể tạo ra nhiều âm thanh lạ, hấp dẫn. Anh còn phải học một số chuyên môn và mời chuyên gia tới chấm điểm cho anh. Công phu lắm, không có lười biếng được ! Không phải học kỹ sư phần mềm xong là xong mà phải ráng học nhất là học ở những ngưòi có chuyên môn cao, cộng thêm việc update thông tin mới trên mạng. Sự thật sức của mình rất lớn, nhưng mình chỉ toàn làm chuyện ỷ lại.

Ở đời có nhiều loại stress. Một là, do cha mẹ la vì mình phạm sai lầm. Hai là, do ông chủ la mắng. Kế đến là bị người yêu bỏ, lương thấp quá không đủ sống, mình chưa tìm ra công việc thứ hai… Những loại đó rất phổ biến. Nhưng loại stress mà các hiền giả Minh Triết làm trong công ty Minh Triết đang trải qua mà tôi cho rằng hiền giả Duy Trung Ý làm rất đúng là phải tạo ra stress để anh phải cố gắng vì khả năng của anh không phải tới đó. Anh có thể trở thành đạo diễn giỏi, diễn viên giỏi, MC giỏi, làm web giỏi, làm audio giỏi, bán hàng giỏi, nói chuyện trước công chúng giỏi. Phải ép anh, cố lên, cố lên ! Anh đang bị stress cực kỳ mạnh thì tôi cho rằng đó là stress cần thiết, tích cực cho mỗi hiền giả làm cho quý vị ăn không ngon, ngủ không yên. Anh chỉ quen dùng tay mặt, bây giờ tôi bắt anh sử dụng cả tay trái. Anh tập rất khó nhưng phải tập, không được là tôi lại ép tay anh, ép cho đến khi nào anh sử dụng hai tay như nhau thì thôi. Phải qua những cái stress ghê gớm như vậy thì trình độ của anh mới lên cao.

Quý vị học với tôi trong thời gian qua là tôi ép quý vị kinh khủng lắm chứ! Nếu không trải qua loại stress này thì quý vị vẫn luôn ở trình độ rất thấp. Cho nên không sợ những loại stress tích cực. Phải chấp nhận để khả năng của mình càng được nâng cao hơn nữa. Dù mình đã chuyên nghiệp rồi vẫn phải liên tục cập nhật thông tin mới. Chứ không phải như chuyện cưới vợ cưới chồng, ngày đêm làm đủ trò, khi cưới xong thì bắt đầu chửi, bắt đầu tấn công, bắt đầu sở hữu, bắt đầu kiểm soát, không cần phải nói lời ngon ngọt, không cần ngoại giao gì nữa mà cứ lệnh. Trường hợp này thì anh chỉ bị cái stress do người ta bỏ anh hoặc do anh sống không hạnh phúc thôi. Cho nên phải tích cực làm tốt hơn lúc trước khi cưới. Anh làm thế nào để cưới được thì phải làm thế nào để sống được chứ không phải coi như xong, không sợ bị lộ cái gì nữa! Không thể cư xử như thế này : ‘’Hồi xưa tao có bồ đó, mày làm gì tao? Hồi xưa tao sợ lấy mày không được nên tao giấu, giờ tao không giấu nữa! Anh phải làm tốt hơn trước khi cưới thì cuộc sống giữa hai vợ chồng anh mới thưởng thức được hạnh phúc! Anh có muốn hạnh phúc hay không ?

Anh bỏ đi lấy người khác thì cũng y chang thôi, không có gì khác ! Thậm chí tồi tệ hơn vì người thứ hai anh lấy không phải là kẻ vụng về mà là kẻ thủ đoạn. Còn người anh bỏ là vì vụng về nên anh bỏ. Cho nên anh sẽ bị những stress vì thủ đoạn, trước đó thì stress vì vụng về. Nhưng chung quy là bởi vì anh không cố gắng. 

Do vậy nhân viên công ty Minh Triết phải bị những sức ép vì công việc. Mà sức ép này để làm gì? Để nâng khả năng của anh lên. Chuyện trước đây anh làm một tháng thì bây giờ anh phải làm hai ngày thôi. Anh ở trong công ty Minh Triết không phải vì đồng lương mà vì để phát triển năng lực đến vô tận, để chứng kiến sự vĩ đại, sự sâu sắc của con người, để chứng kiến thế nào là sự vĩ đại của con người. Anh vào đó làm việc để trải nghiệm những thứ mà người đời chưa thể có được. Hoặc là ngay cả bản thân anh cũng không thể có cơ hội.

Quý vị phải cố gắng như thế, không ỷ lại được. Anh mất nhiều thời gian nhưng công việc không hiệu quả là không được. Lúc nào anh cũng bận rộn nhưng hiệu quả không có! Tôi thấy anh không bận gì nhưng hiệu quả của anh cao thì cái đó tôi chấp nhận được, cái đó quá tốt! Đó là vấn đề tự mình bổ sung lấy, không có chờ hệ thống giáo dục hay xã hội nào bổ sung cả.

Hôm nay tôi chia sẻ với mọi người tới đó. Cảm ơn quý vị đã lắng nghe.

Trên đây là nội dung chính của bài giảng được phiên tả và biên tập lại. Mời quý vị nghe pháp âm đầy đủ tại đây -->Nghe pháp âm