Hiền giả Minh Triết Duy Chính Niệm 1987-2011 Quê quán: Thôn Yên Bài, xã Tự Tập, huyện Mê Linh, Tp. Hà Nội |
Kính Chào Đại GIa Đình Minh Triết!
Chúng tôi xin thông báo với toàn thể Gia đình, vào lúc 8 giờ 15 phút sáng nay (12/3/2011), giờ Việt Nam, Hiền giả Duy Chính Niệm thương yêu của chúng ta đã bị tai nạn giao thông và vĩnh viễn chia tay đại Gia Đình Minh Triết . Một sự mất mát vô cùng to lớn không thể nào mô tả được. Duy Chính Niệm, một Hiền giả dành cả tuồi thanh xuân của mình để cống hiến cho sự nghiệp Minh Triết. Một tấm gương ngời sáng cho tuổi trẻ nói riêng, cũng như tất cả mọi người nói chung học tập.
Những ai đã từng gặp Duy Chính Niệm, dù chỉ một lần chúng tôi tin chắc rằng các quý vị sẽ có ấn tượng tốt với Hiền giả này. Dẫu biết rằng đây là một tin không vui. Dẫu biết rằng chúng ta yêu thương, nhớ nhung và cần Duy Chính Niệm nhiều lắm. Nhưng hãy quyện những cảm xúc này vào tất cả những trái tim yêu thương của mọi người để cùng cầu nguyện cho Hiền Giả Duy Chính Niệm và gửi lời chia sẻ thông cảm đến với gia đình.
Ban biên tập sẽ tiếp tục cập nhật những thông tin liên quan đến Hiền Giả Duy Chính Niệm để quý vị tiện theo dõi và chia sẻ.
Gửi Tình Yêu Đến Hiền Giả Duy Chính Niệm
Vào lúc 09 giờ tối ngày 12/03/2011, gia đình và các hiền giả Minh Triết có mặt tại Bệnh viện Đa Khoa Q. Thủ Đức đã tiễn đưa hiền giả Duy Chính Niệm trở về với quê hương Vĩnh Phúc, nơi anh đã sinh ra và lớn lên trước khi gia nhập vào Đại Gia Đình Minh Triết.
Trước đại diện của gia đình anh và bạn bè, Hiền giả Duy Đức Tịnh đã đại diện các Hiền giả tỏ lời chia buồn và tiếc thương vô hạn một người con hiếu thảo, người em tình nghĩa và một người hiền giả Minh Triết hết lòng phụng sự Thiền Minh Triết, quyết tâm cùng Thầy và các hiền giả khác đưa ánh sáng của trí chủ và tình thương đến với tất cả mọi người.
Với một bông hồng trong tay, với một trái tim yêu thương vô bờ, các hiền giả Minh Triết đã tuần tự vào nhìn mặt Duy Chính Niệm lần cuối, nhìn mặt một chàng trai luôn hoàn tất sứ mệnh cao cả mà mình đảm nhiệm. Gương mặt ấy dường như vẫn bộc lộ bản chất của một người vui vẻ, hồn nhiên, yêu đời và luôn nhiệt tình giúp đỡ bất kỳ ai dù quen hay lạ.
Thay mặt gia đình Duy Chính Niệm, chú của anh đã gửi lời cảm ơn đến tất cả các hiền giả đã đến chia sẻ và động viên gia đình. Trước khi linh cữu của anh được đưa lên xe, các hiền giả đã thắp những nén hương bày tỏ tấm lòng chân thành và cảm động của mình đối với anh. Mọi người xấp hàng hai bên cùng quyến luyến chia tay người đồng đạo mà mình vô cùng yêu quý.
Xe đã lăn bánh lên đường. Duy Chính Niệm cũng đã hoàn tất công việc một cách đầy tốt đẹp và tự hào. Rồi mai đây, lòng nhiệt huyết của anh sẽ được truyền đi thật mạnh mẽ trong các hiền giả Minh Triết, để mỗi người trong chúng ta sẽ tiếp tục xây dựng và biến những ước mơ thành sự thật.
BBT
I- Dưới đây là nhật ký Duy Chính Niệm đã ghi trong vài ngày cuối đời. Đoạn nhật ký được đánh lại trung thực với bản gốc:
Đây là cuốn sổ ghi lại những trải nghiệm, diễn biến trong hồn tôi. Tôi sẽ dùng cuốn sổ này để ghi lại những gì trong đầu óc tôi xuất hiện (gồm rất nhiều thứ)
Thời gian khoảng vài ngày gần đây đầu óc tôi không được tập trung vào công việc nhiều, một thói quen mới đang hình thành là xem phim online. Có thể như vậy mà tôi cảm thấy hơi mâu thuẫn, trong đầu tôi cảm thấy mình dành thời gian hơi nhiều cho những chuyện vô bổ ấy. Nhưng không hiểu tại sao mỗi khi xem phim tôi lại chìm đắm như vậy, tôi cũng đặt nhiều câu hỏi là «Tại sao mình lại coi phim nhỉ, liệu các bộ phim này có giúp ích gì đầu óc mình không ?... Tạm viết đến đây.
Mấy ngày gần đây tôi thường hay suy tư về nội dung tình yêu thương mà thầy vẫn thường nói nhiều. Tự bản thân tôi thấy bản thân mình còn thiếu điều kiện này. Làm sao để tình yêu thương trong mình tuôn chảy đây. Chính vì tình yêu thương với ai đó, sự vật, hiện tượng nào đó không tuôn chảy nên tôi mới thiếu ý trí để thấy chính mình. Nhiều khi làm việc còn cảm thấy chán nản, chưa biết bảo vệ sức khoẻ đúng khoa học.
((*)) Hôm qua tôi suy tư đến mảnh đất màu mỡ mà người thầy đã chỉ ra cho tôi thấy. Trong đầu óc tôi là một mảnh đất màu mỡ, một nguồn tài nguyên vô giá dùng mãi không hết. Tôi là người chủ vậy tôi phải trồng những loại cây nào dọn dẹp những loại cây nào để nó thực sự nở hoa, có lợi cho chính mình và giúp đỡ được người khác.
Thầy vẫn thường nói cây cần trồng đầu tiên là cây tình yêu quê hương, dân tộc, cây lòng tự trọng dân tộc…
Nguồn nước vô tận chảy mãi không hết. Nó có sẵn nhưng làm sao tôi biết sử dụng đây ?
Thầy cũng nói «suối nguồn vô tận đó chính là tình yêu thương ».
Do vậy ở đằng sau cuốn sổ này tôi sẽ ươm các hạt giống tốt và quý cho mảnh đất này. Để đền ơn thầy đã chỉ ra cho tôi là một ông chủ, tạ ơn với tất cả những gì giúp tôi với cái thân hữu tướng này !
Những cây tôi chồng là cái thấy riêng của tôi, tôi thấy nó có lợi cho chính đầu óc riêng của tôi.
Tôi cũng cầu nguyện trong quá trình trồng các cây quý báu này, mong thầy, các đấng vô hình màu nhiệm của tạo hoá gia trì cho tôi hoàn thành sứ mệnh !
01) Các hiền giả Minh Triết chỉ tập trung một chủ đề là các ý tưởng nào làm thay đổi nhận thức nhân loại tạo ra một cuộc cách mạng trong đầu óc, làm cho đầu óc người ta bừng sáng lên, tự do với lòng chấp… Đây chính là sứ mệnh của H/g Minh Triết.
02) Mục tiêu duy nhất của hiền giả Minh Triết là giúp cho mọi người nhìn thấy được tính thấy biết của mình, nhận biết tính thấy biết là cơ quan tập trung nhất, là mục tiêu lớn nhất và để cho tính thấy biết được tự do.
03) Học tập cách sống TMT không thể quên cầu nguyện. Cầu nguyện là một bí quyết rất tốt để bổ sung cách sống TMT.
Đây là cuốn sổ ghi lại những trải nghiệm, diễn biến trong hồn tôi. Tôi sẽ dùng cuốn sổ này để ghi lại những gì trong đầu óc tôi xuất hiện (gồm rất nhiều thứ)
Thời gian khoảng vài ngày gần đây đầu óc tôi không được tập trung vào công việc nhiều, một thói quen mới đang hình thành là xem phim online. Có thể như vậy mà tôi cảm thấy hơi mâu thuẫn, trong đầu tôi cảm thấy mình dành thời gian hơi nhiều cho những chuyện vô bổ ấy. Nhưng không hiểu tại sao mỗi khi xem phim tôi lại chìm đắm như vậy, tôi cũng đặt nhiều câu hỏi là «Tại sao mình lại coi phim nhỉ, liệu các bộ phim này có giúp ích gì đầu óc mình không ?... Tạm viết đến đây.
Mấy ngày gần đây tôi thường hay suy tư về nội dung tình yêu thương mà thầy vẫn thường nói nhiều. Tự bản thân tôi thấy bản thân mình còn thiếu điều kiện này. Làm sao để tình yêu thương trong mình tuôn chảy đây. Chính vì tình yêu thương với ai đó, sự vật, hiện tượng nào đó không tuôn chảy nên tôi mới thiếu ý trí để thấy chính mình. Nhiều khi làm việc còn cảm thấy chán nản, chưa biết bảo vệ sức khoẻ đúng khoa học.
((*)) Hôm qua tôi suy tư đến mảnh đất màu mỡ mà người thầy đã chỉ ra cho tôi thấy. Trong đầu óc tôi là một mảnh đất màu mỡ, một nguồn tài nguyên vô giá dùng mãi không hết. Tôi là người chủ vậy tôi phải trồng những loại cây nào dọn dẹp những loại cây nào để nó thực sự nở hoa, có lợi cho chính mình và giúp đỡ được người khác.
Thầy vẫn thường nói cây cần trồng đầu tiên là cây tình yêu quê hương, dân tộc, cây lòng tự trọng dân tộc…
Nguồn nước vô tận chảy mãi không hết. Nó có sẵn nhưng làm sao tôi biết sử dụng đây ?
Thầy cũng nói «suối nguồn vô tận đó chính là tình yêu thương ».
Do vậy ở đằng sau cuốn sổ này tôi sẽ ươm các hạt giống tốt và quý cho mảnh đất này. Để đền ơn thầy đã chỉ ra cho tôi là một ông chủ, tạ ơn với tất cả những gì giúp tôi với cái thân hữu tướng này !
Những cây tôi chồng là cái thấy riêng của tôi, tôi thấy nó có lợi cho chính đầu óc riêng của tôi.
Tôi cũng cầu nguyện trong quá trình trồng các cây quý báu này, mong thầy, các đấng vô hình màu nhiệm của tạo hoá gia trì cho tôi hoàn thành sứ mệnh !
01) Các hiền giả Minh Triết chỉ tập trung một chủ đề là các ý tưởng nào làm thay đổi nhận thức nhân loại tạo ra một cuộc cách mạng trong đầu óc, làm cho đầu óc người ta bừng sáng lên, tự do với lòng chấp… Đây chính là sứ mệnh của H/g Minh Triết.
02) Mục tiêu duy nhất của hiền giả Minh Triết là giúp cho mọi người nhìn thấy được tính thấy biết của mình, nhận biết tính thấy biết là cơ quan tập trung nhất, là mục tiêu lớn nhất và để cho tính thấy biết được tự do.
03) Học tập cách sống TMT không thể quên cầu nguyện. Cầu nguyện là một bí quyết rất tốt để bổ sung cách sống TMT.
II - Đây là những dòng nhật ký Duy Chính Niệm đã viết trong những ngày tết (được đánh máy lại trung thực với bản gốc):
Tôi đang rất vui, giống như đứa con nít chờ bố mẹ đi chợ mang quà về.
Tôi chát chào thầy khoảng một tiến trước qua skype nhưng tin nhắn nó cứ quay quay (nó báo là không chuyển cho người bên kia được). Sau một thời gian không được tiếp xúc với thầy qua online, tôi rất nhớ thầy và muốn được nhìn tin nhắn « ok » mà thầy thường dùng với các học trò của mình.
Tôi hơi bồn chồn, sốt suột, liền quay qua hỏi người này người kia xem có ai chát được với thầy nhưng cũng không thấy họ trả lời. « Tôi nghĩ chắc họ không ngồi trên máy ».
Tôi nhắm mắt tập chung vào hai chân mày và cầu nguyện tại sao tin nhắn không đến thầy nhỉ, cầu nguyện con gặp được thầy. Bỗng dưng « áp một cái » tiếng báo của skype, tôi giật mình mở mắt và nhìn vào màn hình, tôi nhìn thấy « hi con, khoẻ không ? »
Tôi vui mừng không sao tả nổi !
Tôi thấy cảm giác bên trong của tôi khó diễn tả lắm. Tôi muốn viết lại mấy dòng cảm xúc của một người con để nhiều khi đọc lại để vui cùng cảm giác này.
Thầy thật là màu nhiệm mà không thể nghĩ bàn !
Gởi tới thầy lời cảm ơn sâu sắc nhất trong con.
Con kính trúc thầy luôn mạnh khoẻ !
Cuộc đời con dành chọn cho con đường con đã được thầy chỉ « Con đường sáng tạo lại chính mình »
HG Tuệ Như Nhãn
Gửi anh - đồng đạo Duy Chính Niệm
"Chợt rơi nước mắt khi hay bạn không còn hiện hữu trên đời, bạn “tan biến trong vinh quang” giữa sự thương tiếc của các đồng đạo, bạn hữu, có cái gì đó thấy nhói trong tim, nhưng vẫn thầm cầu nguyện bạn có chuyến đi thật thanh thản và mãi mãi bình yên nhé!
Cuộc sống thật vô thường phải không anh, dù đồng tuổi nhưng tôi vẫn hay gọi bằng anh, mặc dù đôi lần bị anh nhắc khéo rằng chỉ nên gọi bằng bạn thôi vì bọn mình trạc tuổi nhau. Khi ấy tôi hay cười và trả lời anh rằng vì anh “nhập môn” trước nên là “huynh” , từ dạo ấy tôi vẫn gọi anh như thế và anh, anh cũng gọi tôi lại bằng Phật tâm danh thân thiện: “ Tuệ Như Nhãn”.
Lần nào gặp anh tại hội quán, anh cũng khoe với tôi :Thầy có giảng bài mới, chép đĩa cho Như Nhãn nhé, và nhớ bài này Thầy dặn là tuổi trẻ nên nghe 40 lần.
Một tuần trước khi anh ra đi, tôi có một buổi nói chuyện rất lâu với anh, vẫn như thường lệ, anh chia sẻ những suy nghĩ xoay quanh chủ đề ” hãy coi chừng cái đầu” những chia sẻ kèm theo tiếng thở dài suy ngẫm có khi là những giọng cười giòn tan của cả hai
Thật không ngờ đó là lần cuối cùng anh ngồi chia sẻ cùng tôi, tôi xin trân trọng những gì anh nhắc nhở tôi trong cuộc sống, và trong lần nói chuyện cuối cùng ấy.
Nghe tiếng guitar đệm bài hát “hòn đá cô đơn” thật buồn làm tôi nhớ lại hình ảnh của anh vẫn hay cười hay nói anh chỉ thích nghe loại nhạc không lời, và miệng vẫn đệm hát với đàn guitar trên tay.
Dù không còn thân hữu tướng nhưng tôi vẫn tin những gì anh đã làm sẽ sống mãi trong lòng mọi người các cô chú, bạn bè đồng đạo trong gia đình Minh Triết.
Ở nơi ấy mãi mãi bình yên nhé Duy Chính Niệm!
“Dẫu biết ở cõi tạm này luôn có vô thường nhưng sao nghe thấy thắt đau lồng ngực.”- Tuệ Như Nhãn -
Cuộc sống thật vô thường phải không anh, dù đồng tuổi nhưng tôi vẫn hay gọi bằng anh, mặc dù đôi lần bị anh nhắc khéo rằng chỉ nên gọi bằng bạn thôi vì bọn mình trạc tuổi nhau. Khi ấy tôi hay cười và trả lời anh rằng vì anh “nhập môn” trước nên là “huynh” , từ dạo ấy tôi vẫn gọi anh như thế và anh, anh cũng gọi tôi lại bằng Phật tâm danh thân thiện: “ Tuệ Như Nhãn”.
Lần nào gặp anh tại hội quán, anh cũng khoe với tôi :Thầy có giảng bài mới, chép đĩa cho Như Nhãn nhé, và nhớ bài này Thầy dặn là tuổi trẻ nên nghe 40 lần.
Một tuần trước khi anh ra đi, tôi có một buổi nói chuyện rất lâu với anh, vẫn như thường lệ, anh chia sẻ những suy nghĩ xoay quanh chủ đề ” hãy coi chừng cái đầu” những chia sẻ kèm theo tiếng thở dài suy ngẫm có khi là những giọng cười giòn tan của cả hai
Thật không ngờ đó là lần cuối cùng anh ngồi chia sẻ cùng tôi, tôi xin trân trọng những gì anh nhắc nhở tôi trong cuộc sống, và trong lần nói chuyện cuối cùng ấy.
Nghe tiếng guitar đệm bài hát “hòn đá cô đơn” thật buồn làm tôi nhớ lại hình ảnh của anh vẫn hay cười hay nói anh chỉ thích nghe loại nhạc không lời, và miệng vẫn đệm hát với đàn guitar trên tay.
Dù không còn thân hữu tướng nhưng tôi vẫn tin những gì anh đã làm sẽ sống mãi trong lòng mọi người các cô chú, bạn bè đồng đạo trong gia đình Minh Triết.
Ở nơi ấy mãi mãi bình yên nhé Duy Chính Niệm!
“Dẫu biết ở cõi tạm này luôn có vô thường nhưng sao nghe thấy thắt đau lồng ngực.”- Tuệ Như Nhãn -
HG Duy Duyên Nhẫn
"Mới hôm nào, tớ cùng cậu uống rượu với tôm và hến trong Nam, uống rượu với thịt gà ngoài Hà Nội. Chúng ta cùng chê nhau tửu lượng suy giảm quá
Mới hôm nào, tớ cùng cậu ngồi ăn bún bò với nhau, cậu luôn lấy cho tớ bát nhiều thịt hơn, và không quên không cho gia vị cay vào bát tớ.
Mới hôm nào, tớ và cậu còn vi vu trên chiếc xe máy trong Nam, và ngoài Hà Nội, và dù ở đâu, tớ cũng nhất định không cho cậu đèo tớ.
Mới hôm nào, tớ và cậu còn lăng xăng chạy bàn, vừa chạy vừa cười đùa với các em các chj phụ việc.
Mới hôm nào, tớ và cậu còn nằm bên nhau, cùng bật pháp âm của Thầy nên để ngủ.
Mới hôm nào, cậu còn dạy tớ võ, cậu dạy tớ đứng ra sao, đá ra sao, đấm ra sao, né thế nào...
Mới hôm nào, tớ còn trêu cậu, cầu nguyện cho cậu một em thư ký thật xinh.
Mới hôm nào.......
Đêm qua, cậu vẫn còn kêu tớ..."Vào room cậu nhé"
Sáng nay, lúc 8 giờ 16 phút, cậu còn gọi điện cho tớ
Trời ơi, chỉ một lần, tớ không nghe điện của cậu được...
Nếu tớ có thể nghe điện của cậu sáng nay
Nếu tớ có thể mang điện thoại bên mình
Nếu tớ có thể giúp cậu Host như mọi lần chỗ cậu mất điện
Cậu ơi...tớ chả tin... tớ chả tin...
Cậu vẫn mỉm cười với tớ...tớ vẫn nghe văng vẳng tiếng nói đầy nhiệt hiuyết của cậu bên tai
Hic. Cái bàn của tớ bị động đất hay sao mà màn hình cứ rung bần bật rùi...
Gặp cậu sau nhé!"
- Duy Duyên Nhẫn -
HG Tuệ Nhi:
Gửi anh trợ lý của tôi ...
HG Tuệ Nhi:
Gửi anh trợ lý của tôi ...
Tôi chợt trở mình…
5h30 sáng, tôi nhận tin nhắn báo tin: “ anh ra đi vì một tai nạn bất ngờ”, tôi chợt lắng xuống và không muốn tin vào những gì mắt tôi thấy. Không một cảm xúc gì cả, tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bên ngoài trời còn tối lắm. Tôi lặng yên và tôi mở máy tính lên, lần nữa lại nhận tin báo của em gái, một chút sợ, một chút gì đó khó tả. Tôi gọi điện thoại về VN, và sự thật vẫn là sự thật. Anh đã ra đi thật rồi.
Anh hay đùa, gọi tôi là giám đốc, và lúc nào anh cũng nói anh là trợ lý của tôi.
Tôi và anh, hai con người xa lạ, người miền bắc, người miền nam. NHƯNG chúng tôi có cùng một quan điểm, một con đường để đi. Tôi vốn dĩ là con người bảo thủ, nhưng anh luôn là người nhường bước cho tôi, anh luôn chiều tôi, và anh luôn làm cho tôi vui. Khi đi đâu, anh cũng luôn nghĩ đến tôi, và luôn mang quà về cho tôi. Anh rất nhiệt tình, anh rất vui tính, anh luôn nở nụ cười trên môi. Anh trợ lý của tôi ra đi thật bất ngờ, đúng là những sự bất ngờ của tạo hóa mà mình không thể lường trước được. Anh đi không một lời chào tôi. Tôi vẫn hay nói anh thật là mất lịch sự, khi đang nói chuyện lại đi đâu đó. Anh nói: anh có chút việc bận. Tại sao anh không chào 1 tiếng rồi đi luôn, để tôi chờ. Và lần này cũng thế, anh cũng đi như thế. Anh không chào tôi.
Có gì đó thật khó chịu, có gì đó thắt chặt tim tôi. Anh thật là kỳ, anh nói anh sẽ tập đánh đàn cho tốt hơn để hát tặng tôi, vậy mà giờ anh đi rồi…. Tôi muốn ôm anh thật chặt, người trợ lý của tôi.
Anh trợ lý của tôi, hãy ra đi bình an nhé ;) Với em, anh là một người anh, một người đồng đạo, một người lắng nghe và một người trợ lý. Em cảm ơn anh vì tất cả.
Anh à, Em nhớ anh thật nhiều."
- Tuệ Nhi -
5h30 sáng, tôi nhận tin nhắn báo tin: “ anh ra đi vì một tai nạn bất ngờ”, tôi chợt lắng xuống và không muốn tin vào những gì mắt tôi thấy. Không một cảm xúc gì cả, tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bên ngoài trời còn tối lắm. Tôi lặng yên và tôi mở máy tính lên, lần nữa lại nhận tin báo của em gái, một chút sợ, một chút gì đó khó tả. Tôi gọi điện thoại về VN, và sự thật vẫn là sự thật. Anh đã ra đi thật rồi.
Anh hay đùa, gọi tôi là giám đốc, và lúc nào anh cũng nói anh là trợ lý của tôi.
Tôi và anh, hai con người xa lạ, người miền bắc, người miền nam. NHƯNG chúng tôi có cùng một quan điểm, một con đường để đi. Tôi vốn dĩ là con người bảo thủ, nhưng anh luôn là người nhường bước cho tôi, anh luôn chiều tôi, và anh luôn làm cho tôi vui. Khi đi đâu, anh cũng luôn nghĩ đến tôi, và luôn mang quà về cho tôi. Anh rất nhiệt tình, anh rất vui tính, anh luôn nở nụ cười trên môi. Anh trợ lý của tôi ra đi thật bất ngờ, đúng là những sự bất ngờ của tạo hóa mà mình không thể lường trước được. Anh đi không một lời chào tôi. Tôi vẫn hay nói anh thật là mất lịch sự, khi đang nói chuyện lại đi đâu đó. Anh nói: anh có chút việc bận. Tại sao anh không chào 1 tiếng rồi đi luôn, để tôi chờ. Và lần này cũng thế, anh cũng đi như thế. Anh không chào tôi.
Có gì đó thật khó chịu, có gì đó thắt chặt tim tôi. Anh thật là kỳ, anh nói anh sẽ tập đánh đàn cho tốt hơn để hát tặng tôi, vậy mà giờ anh đi rồi…. Tôi muốn ôm anh thật chặt, người trợ lý của tôi.
Anh trợ lý của tôi, hãy ra đi bình an nhé ;) Với em, anh là một người anh, một người đồng đạo, một người lắng nghe và một người trợ lý. Em cảm ơn anh vì tất cả.
Anh à, Em nhớ anh thật nhiều."
- Tuệ Nhi -
HG Duy Tịnh Trí:
"Một lần nữa – tôi lại phải nói lời vĩnh biệt một người bạn thân. Cuộc sống luôn là sự bất ngờ - bất ngờ với những niềm hạnh phúc, bất ngờ với những niềm đau. Nhưng chính những bất ngờ đó đã làm cho tôi nhận ra rằng: Hãy trân trọng và thương yêu tất cả mọi người, hãy quý trọng từng phút giây bạn được sống. Một ai đó đã nói: “Hãy sống như ngày mai sẽ chết!”. Nếu sự thật là như thế bạn sẽ biết nâng niu tất cả, gom nhặt từng niềm hạnh phúc dù là nhỏ nhoi nhất và ôm trọn tất cả bằng tình thương bao la.
Hãy luôn mỉm cười, thông cảm, sẻ chia và hòa mình với niềm vui thường nhật, giúp đỡ những ai có thể, thương yêu tất cả mọi người vì …. Có thể ngày mai, hoặc chỉ 1 phút giây nữa thôi bạn sẽ rời xa thế giới này – như bạn của tôi!
Lần đầu tiên chân ướt chân ráo lên Hà Nội học Đại học – tôi đã gặp bạn. Bạn là người đầu tiên tôi thấy gần gũi và quý trọng. Tôi và bạn đã có những năm tháng cùng nhau trải qua quãng thời gian sinh viên – dại dột , nông nổi, ham chơi, mệt mỏi, lo lắng, đói no… Hai thằng chẳng quen biết từ trước, không cùng quê, cũng không cùng trường lớp mà cứ như quen thân nhau lâu rồi. Tôi và bạn cùng ở một phòng trọ, nhiều đêm nằm tâm sự với nhau về mọi thứ, chia nhau điếu thuốc, cốc nước chè… Sau 4 năm ở cùng nhau, ra trường thì hai phương Nam – Bắc chia nhau. tết vừa rồi tôi đã được gặp lại bạn sau 2 năm, chỉ kịp ôm nhau, chào nhau và hẹn gặp lại !?….
Ôi! Bao kỷ niệm như ùa về, dồn dập và lạnh lẽo. Người tôi run lên khi biết : “Bạn đã đi xa”. Tôi cố gắng giữ mọi thứ cân bằng nhưng không thể…
Tôi đang nhớ về mọi kỷ niệm của chúng ta, tôi khóc, tôi thèm uống rượu… nhưng ai uống với tôi khi bạn đã đi xa? Rượu ốc Phùng Khoang ư? Hẹn nhau lâu rồi mà chưa được ngồi lại ở đó như thời sinh viên, như lời hứa khi chia tay ? Giờ thì… tôi chẳng còn cơ hội nữa!
Bạn luôn khuyên tôi mọi thứ trong cuộc sống, bạn vui vẻ, thông minh, hòa nhã và luôn thương yêu tất cả mọi người. Bạn nói với tôi rằng : “Hãy luôn thương yêu tất cả mọi người, vì tình thương sẽ xóa đi mọi vướng mắc trong lòng bạn! Hãy mở trái tim yêu thương của mình để cái đầu của mình được trong lành, sảng khoái , để tâm hồn luôn được rộng mở. Hãy luôn nở nụ cười tự tâm hồn để xóa đi giận hờn, ghanh ghét, hận thù. Hãy quý trọng từng phút giây bạn sống, bạn nhé! ”
Mọi chuyện sảy ra quá nhanh - tôi thực sự không thể tin nổi. Và có lẽ, sẽ mất 1 khoảng thời gian không nhỏ để nhớ rằng: “Bạn đã mãi mãi đi xa!”.
Chúng ta có quá nhiều kỷ niệm dù thời gian cùng sống với nhau không nhiều. Bạn làm thay đổi cuộc đời tôi, và sự ra đi của bạn có lẽ sẽ là sự thay đổi lớn trong cuộc đời tôi. Tôi sẽ nhớ những gì bạn đã nói với tôi và ước nguyện của bạn. Bạn muốn tất cả hãy trải tình thương của mình, với một tình yêu, tình thương Minh Triết mà bạn hay nhắc đến. Tôi sẽ đi tìm tình thương Minh Triết đó và mang nó trải rộng ra với mọi người. Tôi hứa với bạn đấy!
Hãy an nghỉ bạn nhé, tôi sẽ làm tiếp những công việc mà bạn đang làm dở dang. Tôi sẽ quý trọng từng phút giây được sống. tôi sẽ thương yêu tất cả mọi người, gom nhặt từng hạnh phúc nhỏ nhoi và luôn mỉm cười với tất cả.
Hãy vững bước trên con đường mới mà bạn đang đi nhé!
Chào bạn thân yêu!"
Bài hát mà bạn thích: Hòn Đá Cô Đơn
http://blog.yume.vn/xem-blog/vinh-biet-nguoi-ban-than-.traitimbilangquen028.35D22386.html
"Một lần nữa – tôi lại phải nói lời vĩnh biệt một người bạn thân. Cuộc sống luôn là sự bất ngờ - bất ngờ với những niềm hạnh phúc, bất ngờ với những niềm đau. Nhưng chính những bất ngờ đó đã làm cho tôi nhận ra rằng: Hãy trân trọng và thương yêu tất cả mọi người, hãy quý trọng từng phút giây bạn được sống. Một ai đó đã nói: “Hãy sống như ngày mai sẽ chết!”. Nếu sự thật là như thế bạn sẽ biết nâng niu tất cả, gom nhặt từng niềm hạnh phúc dù là nhỏ nhoi nhất và ôm trọn tất cả bằng tình thương bao la.
Hãy luôn mỉm cười, thông cảm, sẻ chia và hòa mình với niềm vui thường nhật, giúp đỡ những ai có thể, thương yêu tất cả mọi người vì …. Có thể ngày mai, hoặc chỉ 1 phút giây nữa thôi bạn sẽ rời xa thế giới này – như bạn của tôi!
Lần đầu tiên chân ướt chân ráo lên Hà Nội học Đại học – tôi đã gặp bạn. Bạn là người đầu tiên tôi thấy gần gũi và quý trọng. Tôi và bạn đã có những năm tháng cùng nhau trải qua quãng thời gian sinh viên – dại dột , nông nổi, ham chơi, mệt mỏi, lo lắng, đói no… Hai thằng chẳng quen biết từ trước, không cùng quê, cũng không cùng trường lớp mà cứ như quen thân nhau lâu rồi. Tôi và bạn cùng ở một phòng trọ, nhiều đêm nằm tâm sự với nhau về mọi thứ, chia nhau điếu thuốc, cốc nước chè… Sau 4 năm ở cùng nhau, ra trường thì hai phương Nam – Bắc chia nhau. tết vừa rồi tôi đã được gặp lại bạn sau 2 năm, chỉ kịp ôm nhau, chào nhau và hẹn gặp lại !?….
Ôi! Bao kỷ niệm như ùa về, dồn dập và lạnh lẽo. Người tôi run lên khi biết : “Bạn đã đi xa”. Tôi cố gắng giữ mọi thứ cân bằng nhưng không thể…
Tôi đang nhớ về mọi kỷ niệm của chúng ta, tôi khóc, tôi thèm uống rượu… nhưng ai uống với tôi khi bạn đã đi xa? Rượu ốc Phùng Khoang ư? Hẹn nhau lâu rồi mà chưa được ngồi lại ở đó như thời sinh viên, như lời hứa khi chia tay ? Giờ thì… tôi chẳng còn cơ hội nữa!
Bạn luôn khuyên tôi mọi thứ trong cuộc sống, bạn vui vẻ, thông minh, hòa nhã và luôn thương yêu tất cả mọi người. Bạn nói với tôi rằng : “Hãy luôn thương yêu tất cả mọi người, vì tình thương sẽ xóa đi mọi vướng mắc trong lòng bạn! Hãy mở trái tim yêu thương của mình để cái đầu của mình được trong lành, sảng khoái , để tâm hồn luôn được rộng mở. Hãy luôn nở nụ cười tự tâm hồn để xóa đi giận hờn, ghanh ghét, hận thù. Hãy quý trọng từng phút giây bạn sống, bạn nhé! ”
Mọi chuyện sảy ra quá nhanh - tôi thực sự không thể tin nổi. Và có lẽ, sẽ mất 1 khoảng thời gian không nhỏ để nhớ rằng: “Bạn đã mãi mãi đi xa!”.
Chúng ta có quá nhiều kỷ niệm dù thời gian cùng sống với nhau không nhiều. Bạn làm thay đổi cuộc đời tôi, và sự ra đi của bạn có lẽ sẽ là sự thay đổi lớn trong cuộc đời tôi. Tôi sẽ nhớ những gì bạn đã nói với tôi và ước nguyện của bạn. Bạn muốn tất cả hãy trải tình thương của mình, với một tình yêu, tình thương Minh Triết mà bạn hay nhắc đến. Tôi sẽ đi tìm tình thương Minh Triết đó và mang nó trải rộng ra với mọi người. Tôi hứa với bạn đấy!
Hãy an nghỉ bạn nhé, tôi sẽ làm tiếp những công việc mà bạn đang làm dở dang. Tôi sẽ quý trọng từng phút giây được sống. tôi sẽ thương yêu tất cả mọi người, gom nhặt từng hạnh phúc nhỏ nhoi và luôn mỉm cười với tất cả.
Hãy vững bước trên con đường mới mà bạn đang đi nhé!
Chào bạn thân yêu!"
Bài hát mà bạn thích: Hòn Đá Cô Đơn
http://blog.yume.vn/xem-blog/vinh-biet-nguoi-ban-than-.traitimbilangquen028.35D22386.html
HG Duy Bồ Đề:
TÔI TỪ VŨNG TÀU CHẠY LÊN SÀI GÒN, ĐI ĐẾN LONG THÀNH, TÔI NHẬN ĐƯỢC 1 CÚ ĐIỆN THOẠI BÁO LÀ ANH VỪA BỊ TAI NẠI GIAO THÔNG, TRONG LÒNG TÔI KHÔNG BAO GIỜ NGHĨ RẰNG ANH "ĐÃ MẤT',
TÔI VỪA CHẠY ĐẾN PHÒNG TRỌ VÀ GỌI ĐIỆN NGAY CHO ANH" MINH ĐẠO" LÀ GIÁM ĐỐC CƯA CÔNG TY NƠI ANH LÀM VIỆC ĐÓ LÀ CÔNG TY " MINH TRIẾT", TÔI HỎI ANH MINH " ANH CHÍNH NIÊM ĐANG Ở ĐÂU", ANH MINH BẢO LA" ĐANG Ở NHÀ XÁC, CHÂN TAY TÔI BÀNG HOÀNG VA RUN LÊN, CỔ HỌNG TÔI CỨ NGHẸT CỨNG, TÔI KHÔNG TIN....
TÔI XA ANH CHỈ MỚI 2 TUẦN, NGÀY TÔI VỀ VŨNG TÀU ANH CON GỌI ĐIỆN, ANH CÒN HỨA LÀ KHI NÀO TÔI LÊN SÀI GÒN ANH SẼ DẪN TÔI ĐI ĂN CHÁO VỊT.... TÔI VỘI VÀNG CHẠY ĐẾN " HỘI QUÁN" NƠI LẦN ĐẦU TIÊN ANH VÀ TÔI GẶP NHAU.
TÔI KHÔNG NÓI NÊN LỜI, TÔI CHỈ HỎI " ANH CHÍNH NIỆM ĐANG Ở BỆNH VIỆN NÀO ANH MINH"
TÔI VỘI VÀNG CHẠY ĐẾN ĐÓ, TRÊN ĐƯỜNG ĐI, NƯỚC MẮT TÔI CỨ CHẢY, TÔI THẬT SỰ" SỐC" LẮM.. TÔI CHẠY ĐẾN CHỖ TÌM ĐẾN NHÀ XÁC, TÔI BIẾT GIỜ THÂN " TỨ ĐẠI " CỦA ANH ĐANG NẰM 1 MÌNH TRONG ẤY, LẠNH LẼO VÀ CÔ ĐƠN.
LẦN ĐẦU TIÊN TRONG ĐỜI TÔI MỚI THẤY NGƯỜI CHẾT, TÔI SỢ LẮM...NHƯNG SAO ĐÓ ĐỨNG NHÌN THI THỂ ANH , CÓ THỂ NÓI SẼ CÓ RẤT NHIỀU NGƯỜI "SỢ HÃI" NHƯNG TÔI THÌ KHÔNG, TÔI CẦM TAY ANH , TÔI BÓP CHÂN ANH, TÔI CẢM NHẬN HƠI ẤM TỪ ANH...TÔI BẮT ĐẦU CẦU NGUYỆN, TÔI BIẾT ANH ĐÃ KHÔNG CÒN TRÊN ĐỜI NÀY NỮA, NHƯNG " DUY CHÍNH NIỆM VẪN TỒN TẠI"
TÔI VỚI ANH CÓ QUÁ NHIỀU KỈ NIỆM,MÌNH TUY 2 NGƯỜI XA LẠ, TÔI BIẾT ANH CHỈ ĐƯỢC VÀI THÁNG NAY, NHƯNG TÔI ĐÃ QUÍ MẾN ANH, XEM ANH LA ANH TRAI CỦA MÌNH, TÔI NHỚ LẮM KỈ NIỆM SÁNG NGÀY 23 ÂM LỊCH TÔI ĐƯA ANH RA SÂN BAY VỀ QUÊ, ĐÃ 2 NĂM RỒI ANH CHƯA VỀ...
TỐI HÔM ẤY CÓ 3 NGƯỜI VỚI 10 LON BIA, TÔI KHÔNG UỐNG ĐƯỢC NHIỀU CÓ 1 ĐỨA EM TÊN " THỨC' ĐÃ CÙNG TÔI VÀ ANH VUI TRONG ĐÊM ẤY, VỪA LÀM KHUNG HÌNH THẦY " DUY TUÊ.' VỪA ĐÀN GHI TA, CA HÁT NGHÊU NGAO.. CHO TỚI 3H SÁNG.
SÁNG HÔM SAU, TÔI VÀ ANH ĐI MUA QUẦN ÁO, TÔI CHỌN CHO ANH 2 CÁI QUẦN JEAN, RỒI CHẠY XUỐNG CHỢ THỦ ĐỨC MUA 2 CÁI THẮT LƯNG, MỖI NGƯỜI 1 CÁI,TINH CẢM ẤY LÀM SAO TÔI QUÊN ĐƯỢC..TÔI LỰA CHO ANH 1 CÁI KHĂN CHOÀNG CỔ CHO MẸ ANH. SAO ĐÓ CẢ 2 RA SÂN BAY...
TINH CẢM CỦA ANH DÀNH CHO TÔI RẤT LỚN, TÔI LUÔN YÊU MẾN VÀ KÍNH TRONG ANH, ĐI CÔNG VIỆC Ở ĐÂU TÔI CŨNG CHỞ ANH ĐI, TÔI TỰ HỎI PHẢI CHI SÁNG NAY TÔI CHỞ ANH ĐI THÌ CÓ THỂ SẼ KHÔNG CÓ CÂU CHUYỆN BUỒN THẾ NÀY.
TÔI NHỚ ANH LẮM,TÔI CỨ CẦM LẤY HÌNH ANH MÀ ÔM TRONG NGƯỜI... TÔI XIN TẠM DỪNG TẠI ĐÂY...TẮM RỦA VÀ MẶC ĐỒ CHO ANH, TRONG ANH CHINH NIỆM ĐẸP LẮM. DUY BỒ ĐỀ GỬI ĐẾN CÁC HIỀN GIẢ VÀI DÒNG.. DUY CHINH NIEM VAN DANG O CANH..."
HG Tuệ Như Nhãn:
Chợt rơi nước mắt khi hay bạn không còn hiện hữu trên đời, bạn “tan biến trong vinh quang” giữa sự thương tiếc của các đồng đạo, bạn hữu, có cái gì đó thấy nhói trong tim, nhưng vẫn thầm cầu nguyện bạn có chuyến đi thật thanh thản và mãi mãi bình yên nhé!
Cuộc sống thật vô thường phải không anh, dù đồng tuổi nhưng tôi vẫn hay gọi bằng anh, mặc dù đôi lần bị anh nhắc khéo rằng chỉ nên gọi bằng bạn thôi vì bọn mình trạc tuổi nhau. Khi ấy tôi hay cười và trả lời anh rằng vì anh “nhập môn” trước nên là “huynh” , từ dạo ấy tôi vẫn gọi anh như thế và anh, anh cũng gọi tôi lại bằng Phật tâm danh thân thiện: “ Tuệ Như Nhãn”.
Lần nào gặp anh tại hội quán, anh cũng khoe với tôi :Thầy có giảng bài mới, chép đĩa cho Như Nhãn nhé, và nhớ bài này Thầy dặn là tuổi trẻ nên nghe 40 lần.
Một tuần trước khi anh ra đi, tôi có một buổi nói chuyện rất lâu với anh, vẫn như thường lệ, anh chia sẻ những suy nghĩ xoay quanh chủ đề ” hãy coi chừng cái đầu” những chia sẻ kèm theo tiếng thở dài suy ngẫm có khi là những giọng cười giòn tan của cả hai
Thật không ngờ đó là lần cuối cùng anh ngồi chia sẻ cùng tôi, tôi xin trân trọng những gì anh nhắc nhở tôi trong cuộc sống, và trong lần nói chuyện cuối cùng ấy.
Nghe tiếng guitar đệm bài hát “hòn đá cô đơn” thật buồn làm tôi nhớ lại hình ảnh của anh vẫn hay cười hay nói anh chỉ thích nghe loại nhạc không lời, và miệng vẫn đệm hát với đàn guitar trên tay.
Dù không còn thân hữu tướng nhưng tôi vẫn tin những gì anh đã làm sẽ sống mãi trong lòng mọi người các cô chú, bạn bè đồng đạo trong gia đình Minh Triết.
ở nơi ấy mãi mãi bình yên nhé Duy Chính Niệm
“dẫu biết ở cõi tạm này luôn có vô thường nhưng sao nghe thấy thắt đau lồng ngực”
BBT tiếp tục cập nhật
HG Nhiên Tịnh Linh Tuệ:
Chính niệm ơi, chị đang ngồi đọc những dòng cảm xúc của gia đình mình viết tiễn biệt em, mà nước mắt cứ lăn dài…. Khó mà chấp nhận ngay sự thật đau lòng này, em ạ! Nhìn em nằm đó, đầu óc chị như đóng băng lại, tay chân như không còn sức để cử động, và tim thì quặn thắt. Chị nghe người ta hay nhắc đến hai tiếng “ vô thường” khi nói về cuộc đời này, nhưng ngay bây giờ đây chị mới hiểu hết ý nghĩa của nó, Chính Niệm ạ!
Chính niệm ơi, chị đang ngồi đọc những dòng cảm xúc của gia đình mình viết tiễn biệt em, mà nước mắt cứ lăn dài…. Khó mà chấp nhận ngay sự thật đau lòng này, em ạ! Nhìn em nằm đó, đầu óc chị như đóng băng lại, tay chân như không còn sức để cử động, và tim thì quặn thắt. Chị nghe người ta hay nhắc đến hai tiếng “ vô thường” khi nói về cuộc đời này, nhưng ngay bây giờ đây chị mới hiểu hết ý nghĩa của nó, Chính Niệm ạ!
Em ra đi bất ngờ quá, đột ngột quá, làm cho mọi người bàng hoàng hụt hẫng. Không biết phải mất bao lâu mới chấp nhận được sự thật này, em ơi! Đi đâu cũng có tiếng em cười. Hãy Chính Niệm tới là ồn ào rôm rã! Chính Niệm ơi, sao em ra đi vội thế? Mình còn nhiều lắm những việc chưa làm mà! Em còn nhớ không chị hay chọc em: “ Đâu cần Chính Niệm có, đâu khó Chính Niệm xung phong!”
Thật vậy, em là sợi dây kết nối của tất cả mọi người trong đại gia đình Minh triết, đâu đâu, làm gì mọi người cũng kêu Chính niệm ơi, Chính niệm hỡi! Bây giờ sợi dây đó đã tan biến vào cõi hư vô, để lại cho đời niềm đau đớn và sự mất mát không thể nào tả nổi!
Chào em lần cuối, nhớ em thật nhiều.
Vĩnh biệt em, Chính Niệm!
HG Tuệ Lai
HG Ẩn Tuệ và Duy Hiển Tuệ
"Bây giờ là 7h 30 sáng 13/3/2011, tức là đã hơn 8h trôi qua kể từ khi tôi biết tin Duy Chính Niệm mất qua Skype.
Đã thật là nhiều nước mắt rơi xuống trên vai chồng tôi...
Đã có một giấc ngủ ngắn chập chờn, khắc khoải....
Và đã có một giấc mơ vụt sáng trong giấc ngủ ấy mà khi thức dậy tôi đã kể với chồng tôi - Anh chỉ lặng im...
Trong giấc mơ ấy, Thầy đưa cho chúng tôi một cái bình nút kín bằng sứ. Thầy dặn là "Nếu khi nào xe chở thân xác Duy Chính Niệm ra tới nơi, mà các con thấy thân xác vẫn còn nguyên vẹn, thì hãy đổ thuốc trong bình vào miệng, khắc sẽ cứu được". .....
Ôi, nước mắt lại rơi nữa rồi... Dẫu biết đấy chỉ là một giấc mơ, mà sao...
Duy Chính Niệm ơi, vừa mới đêm hôm kia thôi, lúc ấy chị đang ngồi hoàn thành nốt những dòng cuối cùng của bài phiên tả HPGD07, lòng vui sướng vì thế là lại sắp xong một bài nữa và có thể gửi qua mail cho em và Duy Minh Trí được rồi. Chợt thấy em trên màn hình nhắn chị gọi vào room nghe Thầy giảng cho Duy Thiện Duy Huệ. Và ai mà ngờ được, "em cám ơn chị nhé" lại là câu chat cuối cùng của em với chị - là em cám ơn vì chị đã call 1 số vị vào room cùng nghe Thầy giảng. Chị đã cười và chat trả lời em "có gì đâu mà cám ơn em ơi".
Thế mà ai ngờ đó là lần cuối cùng chị em mình "gặp" nhau trên cõi vô thường này....
ÔI, chị không nhìn thấy rõ màn hình để mà viết tiếp nữa em oi. Trong tai chị đang văng vẳng âm thanh giọng nói của em lúc hết buổi giảng của Thầy tối hôm kia. Cái câu mọi khi em vẫn nói ấy: "Thầy nghỉ giảng rồi ạ. Chúc quý vị ngủ ngon!".
Ngủ ngon em nhé!
(Ôi sao cũng là lời chúc ngủ ngon như mọi khi mà bây giờ lại làm mình đau nhói trong tim thế này... Em ngủ đi em, tôi ru em ngủ....) Ngày mai chị không đi đưa thân xác em về với Đất Mẹ được rồi em ạ. Vì chị cũng bị tai nạn giao thông trên đường đi làm cách đây hai tuần đến giờ chân vẫn chưa đi được. Chị đã cười mà tự bảo mình là ngã thế này cũng lại là cái may vì mình không đi làm được, mình phải nghỉ làm nên mình sẽ có nhiều thời gian để làm phiên tả để gửi Duy Chính Niệm. Nhưng bây giờ thì mỗi khi làm xong một bài chị sẽ không còn được gửi vào mail cho em nữa...
Vẫn biết rằng ...
Chị không viết tiếp được nữa em ơi. Ngay lúc này chị cảm thấy em ở bên cạnh chị. Chợt nhớ lại cái khoảnh khắc lần đầu tiên gặp em ngoài đời ở bên Thái Lan cuộc gặp gỡ Đại Gia Đình Minh Triết lần thứ nhất - ờ thế mà đã được tròn một năm rồi em nhỉ. Lúc ấy em đột ngột bước vào phòng nhìn chị và hỏi: "Chị là chị Ẩn Tuệ hả?"....
Thấm thía hơn bao giờ hết cái câu "sống trong hiện tại" - sự ra đi đột ngột của em đã nhắc nhở chị thêm một lần nữa đấy em ơi. Quả thật là khó lắm khi mà vừa làm thân con người với đầy cảm xúc thế này lại vừa sống tỉnh thức được trong từng khoảnh khắc. Nhưng thôi, chị sẽ tiếp tục play game cho đến lúc game over - như em đã từng. Khi đó chị em mình sẽ lại gặp nhau em nhỉ."
Đã thật là nhiều nước mắt rơi xuống trên vai chồng tôi...
Đã có một giấc ngủ ngắn chập chờn, khắc khoải....
Và đã có một giấc mơ vụt sáng trong giấc ngủ ấy mà khi thức dậy tôi đã kể với chồng tôi - Anh chỉ lặng im...
Trong giấc mơ ấy, Thầy đưa cho chúng tôi một cái bình nút kín bằng sứ. Thầy dặn là "Nếu khi nào xe chở thân xác Duy Chính Niệm ra tới nơi, mà các con thấy thân xác vẫn còn nguyên vẹn, thì hãy đổ thuốc trong bình vào miệng, khắc sẽ cứu được". .....
Ôi, nước mắt lại rơi nữa rồi... Dẫu biết đấy chỉ là một giấc mơ, mà sao...
Duy Chính Niệm ơi, vừa mới đêm hôm kia thôi, lúc ấy chị đang ngồi hoàn thành nốt những dòng cuối cùng của bài phiên tả HPGD07, lòng vui sướng vì thế là lại sắp xong một bài nữa và có thể gửi qua mail cho em và Duy Minh Trí được rồi. Chợt thấy em trên màn hình nhắn chị gọi vào room nghe Thầy giảng cho Duy Thiện Duy Huệ. Và ai mà ngờ được, "em cám ơn chị nhé" lại là câu chat cuối cùng của em với chị - là em cám ơn vì chị đã call 1 số vị vào room cùng nghe Thầy giảng. Chị đã cười và chat trả lời em "có gì đâu mà cám ơn em ơi".
Thế mà ai ngờ đó là lần cuối cùng chị em mình "gặp" nhau trên cõi vô thường này....
ÔI, chị không nhìn thấy rõ màn hình để mà viết tiếp nữa em oi. Trong tai chị đang văng vẳng âm thanh giọng nói của em lúc hết buổi giảng của Thầy tối hôm kia. Cái câu mọi khi em vẫn nói ấy: "Thầy nghỉ giảng rồi ạ. Chúc quý vị ngủ ngon!".
Ngủ ngon em nhé!
(Ôi sao cũng là lời chúc ngủ ngon như mọi khi mà bây giờ lại làm mình đau nhói trong tim thế này... Em ngủ đi em, tôi ru em ngủ....) Ngày mai chị không đi đưa thân xác em về với Đất Mẹ được rồi em ạ. Vì chị cũng bị tai nạn giao thông trên đường đi làm cách đây hai tuần đến giờ chân vẫn chưa đi được. Chị đã cười mà tự bảo mình là ngã thế này cũng lại là cái may vì mình không đi làm được, mình phải nghỉ làm nên mình sẽ có nhiều thời gian để làm phiên tả để gửi Duy Chính Niệm. Nhưng bây giờ thì mỗi khi làm xong một bài chị sẽ không còn được gửi vào mail cho em nữa...
Vẫn biết rằng ...
Chị không viết tiếp được nữa em ơi. Ngay lúc này chị cảm thấy em ở bên cạnh chị. Chợt nhớ lại cái khoảnh khắc lần đầu tiên gặp em ngoài đời ở bên Thái Lan cuộc gặp gỡ Đại Gia Đình Minh Triết lần thứ nhất - ờ thế mà đã được tròn một năm rồi em nhỉ. Lúc ấy em đột ngột bước vào phòng nhìn chị và hỏi: "Chị là chị Ẩn Tuệ hả?"....
Thấm thía hơn bao giờ hết cái câu "sống trong hiện tại" - sự ra đi đột ngột của em đã nhắc nhở chị thêm một lần nữa đấy em ơi. Quả thật là khó lắm khi mà vừa làm thân con người với đầy cảm xúc thế này lại vừa sống tỉnh thức được trong từng khoảnh khắc. Nhưng thôi, chị sẽ tiếp tục play game cho đến lúc game over - như em đã từng. Khi đó chị em mình sẽ lại gặp nhau em nhỉ."
Good night and see You again! Em Duy Chính Niệm của chị!
HG Tuệ Lai
Chính niệm ơi…!!!
Có thật như mọi người đang nói không em…
Có thật là em đã đi…
Có thật là em rời xa tất cả…
Có thật là em bỏ lại tất cả…
Và có thật là em không cùng chị làm những việc mà Thầy và mọi người vấn đã đang và sẽ tiếp tục không em…?
Ngày 10/03/11 chị gọi điện cho em, em bảo là chị ơi em đang đau bụng, chị thương em quá. Chị hỏi có phải em đau bao tử rồi không, em chỉ cười và nói em đau dạ dày chị ơi.
Em uống thuốc gì chưa em
Dạ, em có uống thuốc cô TT đưa rồi chị ạ
Em hỏi cô xem có mật ong không nhé, em chạy ra mua viên âm bi về hòa vào ½ cốc nước ấm rồi cho ít mật ong vào đó uống nhé. Chị cũng đau dạ dày và từng làm như vậy em à, cũng đỡ nhiều đó em.
Dạ, em sẽ làm và uống nhé chị
Ngày 11/03/11 chị lại gọi cho em, em bảo là em đỡ nhiều rồi chị. Chị bảo là giờ thì em không còn đau nữa, em chỉ cần cho ít mật ong vào cốc nước ấm và uống mỗi sáng nhé em
Dạ vâng chị ạ
Em nhờ cô TT mua mật ong cho em nhé, nhớ chú ý sức khỏe và ăn uống hợp lý nha
Dạ, em sẽ nhờ anh NT mua chị ạ
Uh, đúng rồi em, anh NT cũng bị đau bao tử nữa đó
Dạ, vậy là em hỏi đúng con bệnh phải không chị, hiii
Đúng vậy đó em, em sớm khỏe nhé
Bibi em
…….. Sáng nay, ngày 12/03/11, chị có việc chạy ra ngoài sớm, 09h30 chị vừa về tới phòng trọ, chị nhận điện thoại anh NT báo tin về em…
Chị lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất, tí xíu sẽ lại gọi cho em, để hỏi Chính Niệm ơi em đã uống thuốc chưa…Rồi chị ngồi yên lặng và mọi thứ tối sập trước mắt chị. Giây phút tĩnh mịc lạnh người, chỉ còn lại dòng nước mắt lã chã rơi
15 phút sau chị TT gọi điện, chị không nghe máy em à. Chị dậy pha cho em một ly trà nóng, chị tạm đặt lên bàn thờ và thắp lên 3 nén nhang……….
Và 13h15 phút chị mở mắt thấy mình nằm trong viện, chị không nhớ nổi là đã xảy ra chuyện gì trước đó. Đầu óc chị cũng lạ lắm, có lúc chị không thấy cả 1 suy nghĩ nào nổi lên, không thấy ai bên cạnh mình, chỉ một cõi tĩnh lặng và nước mắt không ngừng rơi…. Nhưng cũng từ lúc đó chị nhớ em đến nghẹn lòng Chính niệm ơi….!!!
Chị nhắn tin cho anh NT “em không khóc đâu anh, em vẫn đang nói chuyện với Chính niệm nữa. Để Chính niệm không thấy hoảng hốt, không phải lo sợ và hơn nữa em ấy sẽ không cảm thấy cô đơn”…
“Anh ơi, là sự thật sao anh?
Uh, một sự thật phải chấp nhận em ạ. TL thôi khóc nữa nhé, mọi người cùng chung tay đưa tiến CN trở về với ánh sáng bao la của vũ trụ”…
Có thật như mọi người đang nói không em…
Có thật là em đã đi…
Có thật là em rời xa tất cả…
Có thật là em bỏ lại tất cả…
Và có thật là em không cùng chị làm những việc mà Thầy và mọi người vấn đã đang và sẽ tiếp tục không em…?
Ngày 10/03/11 chị gọi điện cho em, em bảo là chị ơi em đang đau bụng, chị thương em quá. Chị hỏi có phải em đau bao tử rồi không, em chỉ cười và nói em đau dạ dày chị ơi.
Em uống thuốc gì chưa em
Dạ, em có uống thuốc cô TT đưa rồi chị ạ
Em hỏi cô xem có mật ong không nhé, em chạy ra mua viên âm bi về hòa vào ½ cốc nước ấm rồi cho ít mật ong vào đó uống nhé. Chị cũng đau dạ dày và từng làm như vậy em à, cũng đỡ nhiều đó em.
Dạ, em sẽ làm và uống nhé chị
Ngày 11/03/11 chị lại gọi cho em, em bảo là em đỡ nhiều rồi chị. Chị bảo là giờ thì em không còn đau nữa, em chỉ cần cho ít mật ong vào cốc nước ấm và uống mỗi sáng nhé em
Dạ vâng chị ạ
Em nhờ cô TT mua mật ong cho em nhé, nhớ chú ý sức khỏe và ăn uống hợp lý nha
Dạ, em sẽ nhờ anh NT mua chị ạ
Uh, đúng rồi em, anh NT cũng bị đau bao tử nữa đó
Dạ, vậy là em hỏi đúng con bệnh phải không chị, hiii
Đúng vậy đó em, em sớm khỏe nhé
Bibi em
…….. Sáng nay, ngày 12/03/11, chị có việc chạy ra ngoài sớm, 09h30 chị vừa về tới phòng trọ, chị nhận điện thoại anh NT báo tin về em…
Chị lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất, tí xíu sẽ lại gọi cho em, để hỏi Chính Niệm ơi em đã uống thuốc chưa…Rồi chị ngồi yên lặng và mọi thứ tối sập trước mắt chị. Giây phút tĩnh mịc lạnh người, chỉ còn lại dòng nước mắt lã chã rơi
15 phút sau chị TT gọi điện, chị không nghe máy em à. Chị dậy pha cho em một ly trà nóng, chị tạm đặt lên bàn thờ và thắp lên 3 nén nhang……….
Và 13h15 phút chị mở mắt thấy mình nằm trong viện, chị không nhớ nổi là đã xảy ra chuyện gì trước đó. Đầu óc chị cũng lạ lắm, có lúc chị không thấy cả 1 suy nghĩ nào nổi lên, không thấy ai bên cạnh mình, chỉ một cõi tĩnh lặng và nước mắt không ngừng rơi…. Nhưng cũng từ lúc đó chị nhớ em đến nghẹn lòng Chính niệm ơi….!!!
Chị nhắn tin cho anh NT “em không khóc đâu anh, em vẫn đang nói chuyện với Chính niệm nữa. Để Chính niệm không thấy hoảng hốt, không phải lo sợ và hơn nữa em ấy sẽ không cảm thấy cô đơn”…
“Anh ơi, là sự thật sao anh?
Uh, một sự thật phải chấp nhận em ạ. TL thôi khóc nữa nhé, mọi người cùng chung tay đưa tiến CN trở về với ánh sáng bao la của vũ trụ”…
Chính niệm ơi…!
Một sự thật quá lớn…
Một bất ngờ quá sức chịu đựng…
Một không gian tịnh mịc đến lạnh người….
Vừa như một chiếc lá nhẹ nhàng rơi. Để cho ngày 12/03/11 chị không thể gọi em nữa, dù chỉ để hỏi xem em đã uống thuốc chưa, và em khỏe hẳn chưa…?
Trong hai ngày qua dù em bệnh, nhưng em vẫn cố gắng hoàn thành bảng thống kê gửi cho chị. Em biết không, lần này nhận mail em gửi chị đã vui rất nhiều. Chị vui vì cách trình bày vấn đề của em thật chi tiết, cụ thể và khoa học nữa, giờ em đã vững vàng hơn trước, cách làm việc của em đã chuyên nghiệp hơn. Và hơn hết chị thấy cả tấm lòng em trong đó. Làm sao chị biết đó là mail cuối cùng em gửi cho chị Chính niệm ơi.
Lần gặp nhau cuối năm của chị em mình, lại chính là lần cuối cùng trên cõi tạm này sao em. Lần đó chị và em đã không thể nói với nhau được nhiều, chỉ nhìn nhau và cười vui với những câu chuyện của đồng đạo bên bếp lửa với chén trà quán cóc ven đường. Chị đã mua kem cho em để em cảm nhận và nhớ cái lạnh mùa đông miền bắc sau cả thời gian dài em ở xứ nóng trở về. Em đã ăn kèm hiền lành như thế…..
23h30 khuya hôm đó, chị phải về vì sáng mai đi làm sớm, chị bảo là phải ôm chặt em một cái nữa cho hết nhớ em. Em cũng cười hiền lành và bảo chị TL cố gắng nhiều nhé. Chị biết Chính niệm à, chị biết dù lúc đó mình không dùng ngôn ngữ để nói ra nhưng chị và em đều có chung cảm nhận
Chính niệm ơi… em ơi!
Giờ đã là 17h05 phút ngày 12/03/11, hôm nay chị đã yên lặng, chị yên lặng đi bên cạnh em, chị vẫn đang nói chuyện cùng em đó, và em cũng vẫn còn đang nghe chị nói phải không em. Có điều là em không “dạ vâng chị ạ”, “chị cố gắng nhé”, “em cảm ơn chị”,…nữa thôi.
Em thật bình thản và đi về phía trước nhé em, Thầy đang chờ em ở đó, và lúc này bên cạnh em có rất nhiều rất nhiều các Vị Phật, các chư vị Thánh Hiền đều đã đến bên em. Nếu có nghe thấy bất cứ sự luyến ái nào, em cũng không quay đầu lại em nhé, chị biết em sẽ “dạ, vâng chị ạ”. Và chị yên tâm về em nhiều Chính niệm à.
Giấc ngủ cuối cùng sẽ dài thêm một chút xíu Chính niệm nha, em hãy ngủ đi em cho nhẹ một kiếp người. Những gì cần làm em đã hoàn thành rất tốt, vậy nên em không còn phải băn khoăn gì nữa em nha. Hãy buông hết đi em tất cả, và hãy thật bình thản như chiếc lá rơi nhẹ chiều hôm qua. Dù thân tứ đại của Đoàn Công Tài không đủ điều kiện để tồn tại trên cõi đời nữa, nhưng Duy Chính Niệm vẫn mãi không bao giờ tan biến vào hư không, và nhất định không phai mờ trong trái tim yêu thương của đồng đạo, của hiền giả minh triết mọi miền.
Chính niệm ơi…em là ánh sáng đã hòa cùng không khí, mọi người đang thở sẽ có em trong đó. Em và chúng ta hòa làm một rồi, em đừng cảm thấy lạnh và cô đơn nhé em.
Chính niệm ơi….ngủ ngon nhé, chị TL chúc em bình yên trong giấc ngủ dài…!
Bibi Chính niệm!!!
Chị Tuệ Lai
17h15 phút ngày 12/03/2011
Tức ngày 08 tháng 02 âm lịch năm 2011
Một sự thật quá lớn…
Một bất ngờ quá sức chịu đựng…
Một không gian tịnh mịc đến lạnh người….
Vừa như một chiếc lá nhẹ nhàng rơi. Để cho ngày 12/03/11 chị không thể gọi em nữa, dù chỉ để hỏi xem em đã uống thuốc chưa, và em khỏe hẳn chưa…?
Trong hai ngày qua dù em bệnh, nhưng em vẫn cố gắng hoàn thành bảng thống kê gửi cho chị. Em biết không, lần này nhận mail em gửi chị đã vui rất nhiều. Chị vui vì cách trình bày vấn đề của em thật chi tiết, cụ thể và khoa học nữa, giờ em đã vững vàng hơn trước, cách làm việc của em đã chuyên nghiệp hơn. Và hơn hết chị thấy cả tấm lòng em trong đó. Làm sao chị biết đó là mail cuối cùng em gửi cho chị Chính niệm ơi.
Lần gặp nhau cuối năm của chị em mình, lại chính là lần cuối cùng trên cõi tạm này sao em. Lần đó chị và em đã không thể nói với nhau được nhiều, chỉ nhìn nhau và cười vui với những câu chuyện của đồng đạo bên bếp lửa với chén trà quán cóc ven đường. Chị đã mua kem cho em để em cảm nhận và nhớ cái lạnh mùa đông miền bắc sau cả thời gian dài em ở xứ nóng trở về. Em đã ăn kèm hiền lành như thế…..
23h30 khuya hôm đó, chị phải về vì sáng mai đi làm sớm, chị bảo là phải ôm chặt em một cái nữa cho hết nhớ em. Em cũng cười hiền lành và bảo chị TL cố gắng nhiều nhé. Chị biết Chính niệm à, chị biết dù lúc đó mình không dùng ngôn ngữ để nói ra nhưng chị và em đều có chung cảm nhận
Chính niệm ơi… em ơi!
Giờ đã là 17h05 phút ngày 12/03/11, hôm nay chị đã yên lặng, chị yên lặng đi bên cạnh em, chị vẫn đang nói chuyện cùng em đó, và em cũng vẫn còn đang nghe chị nói phải không em. Có điều là em không “dạ vâng chị ạ”, “chị cố gắng nhé”, “em cảm ơn chị”,…nữa thôi.
Em thật bình thản và đi về phía trước nhé em, Thầy đang chờ em ở đó, và lúc này bên cạnh em có rất nhiều rất nhiều các Vị Phật, các chư vị Thánh Hiền đều đã đến bên em. Nếu có nghe thấy bất cứ sự luyến ái nào, em cũng không quay đầu lại em nhé, chị biết em sẽ “dạ, vâng chị ạ”. Và chị yên tâm về em nhiều Chính niệm à.
Giấc ngủ cuối cùng sẽ dài thêm một chút xíu Chính niệm nha, em hãy ngủ đi em cho nhẹ một kiếp người. Những gì cần làm em đã hoàn thành rất tốt, vậy nên em không còn phải băn khoăn gì nữa em nha. Hãy buông hết đi em tất cả, và hãy thật bình thản như chiếc lá rơi nhẹ chiều hôm qua. Dù thân tứ đại của Đoàn Công Tài không đủ điều kiện để tồn tại trên cõi đời nữa, nhưng Duy Chính Niệm vẫn mãi không bao giờ tan biến vào hư không, và nhất định không phai mờ trong trái tim yêu thương của đồng đạo, của hiền giả minh triết mọi miền.
Chính niệm ơi…em là ánh sáng đã hòa cùng không khí, mọi người đang thở sẽ có em trong đó. Em và chúng ta hòa làm một rồi, em đừng cảm thấy lạnh và cô đơn nhé em.
Chính niệm ơi….ngủ ngon nhé, chị TL chúc em bình yên trong giấc ngủ dài…!
Bibi Chính niệm!!!
Chị Tuệ Lai
17h15 phút ngày 12/03/2011
Tức ngày 08 tháng 02 âm lịch năm 2011
HG Duy Hạnh Viễn:
Chính Niệm ơi, Em đã thực hành rất tốt lời dạy của Thầy: ra đi để lại TÌNH YÊU VĨNH HẰNG! Chúc Em BÌNH AN và TỰ TẠI...
Chính Niệm ơi, Em đã thực hành rất tốt lời dạy của Thầy: ra đi để lại TÌNH YÊU VĨNH HẰNG! Chúc Em BÌNH AN và TỰ TẠI...
HG Duy Như Quang và HG Tuệ Như Nguyệt:
CHÍNH NIỆM đã đi rồi...buồn quá !mặc dù đó là sự thật???cháu đang!trên đưởng ra bắc..về lại với quê hương sau khi làm tròn nhiệm vụ MINH TRIẾT thầy trao thời gian ngắn ngủi quá ! quả thật quá ngắn ngủi! giờ đây ai người canh giử ROOM trao truyền những thông điệp của thầy ? ai là người nối lại nhửng thông tin,,những bài phát âm thầy cần truyền tải? ai là ngưởi tận tỉnh giúp đỡ các cô chú lớn tuổi kỷ thuật ghi âm lại bài và ai là người đem đươc tính hồn nhiên thổi vào hồn MINH TRIẾT hờ cháu??? đối với chú... cháu đã có quá nhiều kỷ niệm... những khi xưa cháu cùng Đức TỊNH và TUỆ NHI đến nhà chú ở ĐỒNG THÁP truyền trao MINH TRIẾT .cùng về dự lể giồ PHẬT HOÀNG TRẦN NHÂN TÔNG/ AN HẢO ..trông hình ảnh cháu trẻ trung và yêu đời quá..đúng là mẩu người thanh niên MINH TRIẾT đúng nghỉa!vậy mà???ai có ngờ đâu...??ngày nào cháu còn tung tăng đùa nghịch cõng bé TUỆ NHI trên hội quán THỦ ĐỨC mà các bác lớn tuổi cứ khen thầm..trông tụi trẻ dể thương quá đi thôi...cháu ạ! vậy mà...chấm dứt! chấm dứt tất cả !...để từ đây chỉ còn yêu thương còn đọng trong tâm trí mọi ngưởi đại gia đình MINH TRIẾT khi nhớ về DUY CHÍNH NIỆM...cầu mong DUY CHINH NIỆM SỐNG MÃI TRONG HÀO QUANG MINH TRIÊT! CHÁU NHÉ!
CHÍNH NIỆM đã đi rồi...buồn quá !mặc dù đó là sự thật???cháu đang!trên đưởng ra bắc..về lại với quê hương sau khi làm tròn nhiệm vụ MINH TRIẾT thầy trao thời gian ngắn ngủi quá ! quả thật quá ngắn ngủi! giờ đây ai người canh giử ROOM trao truyền những thông điệp của thầy ? ai là người nối lại nhửng thông tin,,những bài phát âm thầy cần truyền tải? ai là ngưởi tận tỉnh giúp đỡ các cô chú lớn tuổi kỷ thuật ghi âm lại bài và ai là người đem đươc tính hồn nhiên thổi vào hồn MINH TRIẾT hờ cháu??? đối với chú... cháu đã có quá nhiều kỷ niệm... những khi xưa cháu cùng Đức TỊNH và TUỆ NHI đến nhà chú ở ĐỒNG THÁP truyền trao MINH TRIẾT .cùng về dự lể giồ PHẬT HOÀNG TRẦN NHÂN TÔNG/ AN HẢO ..trông hình ảnh cháu trẻ trung và yêu đời quá..đúng là mẩu người thanh niên MINH TRIẾT đúng nghỉa!vậy mà???ai có ngờ đâu...??ngày nào cháu còn tung tăng đùa nghịch cõng bé TUỆ NHI trên hội quán THỦ ĐỨC mà các bác lớn tuổi cứ khen thầm..trông tụi trẻ dể thương quá đi thôi...cháu ạ! vậy mà...chấm dứt! chấm dứt tất cả !...để từ đây chỉ còn yêu thương còn đọng trong tâm trí mọi ngưởi đại gia đình MINH TRIẾT khi nhớ về DUY CHÍNH NIỆM...cầu mong DUY CHINH NIỆM SỐNG MÃI TRONG HÀO QUANG MINH TRIÊT! CHÁU NHÉ!
BBT tiếp tục cập nhật