"Khai mở nhận thức sâu thẳm và duy trì cảm xúc tình người thiêng liêng"

....

.

.
.

ABA Quotes

139 - Cái mình biết được rất nhỏ so với cả thế giới còn nằm trong bí mật và rất nhiệm màu

 1.Trong tính linh có một chỉ số đo tương đối chính xác mà đầu óc kinh nghiệm không biết được vì đầu óc kinh nghiệm đòi hỏi phải đầy đủ dữ liệu thì may ra nó mới phán xét được. Nếu đầu óc kinh nghiệm chưa thể phán xét thì tính linh bên trong sẽ làm việc. Khi nó làm việc thì nếu có cái gì mình thấy không yên tâm thì bỏ đi, đừng tiếc. Cái đó, đa số, là do tính linh báo cho đầu óc kinh nghiệm biết. 

Ví dụ quý vị đi mua một lô đất, người bán đang cần tiền nên bán gấp và khá rẻ, trong khi quý vị thấy ở đó khá hoang vu và cũng chưa có tài liệu quy hoạch chính thức gì về vùng đất đó. Vì nó chưa quy hoạch nên quý vị cũng chưa biết mua rẻ để làm gì. May ra 10 năm sau nó làm sân bay mua còn có lí, mình chờ 10 năm. Còn cái này thấy rẻ quá mà mua những không biết để làm gì, không biết bao giờ mới kiếm lời được từ lô đất này hay là để cho con cháu chăng? Khó xử lí quá! Nhiều khi vận may mà mình không biết được. Nên mình phải làm thinh, tối ngủ lắng nghe tâm hồn mình thêm vài ngày. Mình thấy người ta bán rẻ quá giống như cho mà mình mua thì không biết để làm gì? Mà chôn vốn vô đây thì cũng kẹt, cũng mấy tỷ. Mình thấy thôi, chưa yên tâm, chưa trả lời được. Mà không mua thì cũng tiếc vì rẻ quá - Nếu thấy vậy thì đừng tiếc nữa mà hãy bỏ đi.

Còn nếu vẫn chưa biết mua để làm gì, cũng chưa có quy hoạch, chưa có tương lai sáng sủa gì, nhưng thấy trong người thấy vui lắm cũng không để ý đến chuyện chôn vốn nữa thì mua. Và, rất nhiều người trúng nhờ như vậy, không có suy tư hy vọng gì mà chỉ thấy hồ hởi trong lòng. Tự nhiên thời gian sau có quy hoạch thật thì người ta được trúng. Tính linh sẽ giúp cho mình hành động hay không hành động chứ không có căn cứ gì cụ thể. 

Một ví dụ khác, quý vị đang đi ngoài đường, tự nhiên có một bà nào đó nói khan khan : Cẩn thận nha, cẩn thận đó, từ nay về sau cẩn thận nha! Người đó nói xong rồi bỏ đi mất thì thể nào quý vị cũng bị tác động rồi suy nghĩ không hiểu người ta dọa dẫm mình vì lí do gì, mà mình lại không quen biết họ, rồi xét tới xét lui. Những gia đình nào có con trai một hay bị kẻ lợi dụng dọa dẫm : Coi chừng thằng bé này năm nay bị hạn nha!  Người ta nói khan khan vậy thôi. Mình bắt đầu sợ, chạy đi kiếm người về cúng, bởi vì lỡ nghe rồi giờ biểu yên tâm làm sao yên tâm cho được? Mà cái ban cúng tể có tha cho đâu, họ tiếp tục bày hết hạn này tới hạn khác, thế là mình bị dính luôn vào mấy cái hạn đó.

2. Quý vị may mắn vì đã có tên phật, đã có cõi mầu nhiệm bên trong rồi. Đầu óc kinh nghiệm vì quen sợ nên lỡ nghe như vậy thì sợ quá. Đầu óc kinh nghiệm phải hỏi đầu óc không kinh nghiệm, mình cầu nguyện cho đầu óc kinh nghiệm yếu đi để đầu óc không kinh nghiệm cưu mang dùm nỗi lo sợ vu vơ này. Rồi mình bắt đầu nghiên cứu và phát triển tính sáng này, chỉ tin vào con người có tên phật hay tin vào cõi không có kinh nghiệm.  

Còn đây chỉ là cõi kinh nghiệm, mình nghe mình sợ vậy thôi. Mình cứ tin vào cõi không kinh nghiệm mặc dù mình vẫn chưa biết nó là cái gì. Rõ ràng, một bên là kinh nghiệm thì bên còn lại là không kinh nghiệm. Mình bỏ phần kinh nghiệm đi thì phần còn lại là không kinh nghiệm. Đơn giản vậy thôi! Mình giao cái mạng mình cho phần không kinh nghiệm kia thì mức độ sợ sẽ giảm xuống. Khi mức độ sợ giảm xuống thì phần tính linh kia đã bắt đầu hoạt động rồi, còn nó hoạt động như thế nào thì mình không thể biết được. Nhưng nó sẽ làm cho mình yên ổn. Cho nên, quý vị tập đừng có dựa vào những gì mình đã biết mà luôn luôn cố gắng hy vọng và tin vào điều mình chưa biết.

Hãy cố gắng hy vọng vào chuyện tốt lành trong không gian mà mình chưa biết nhưng cũng bớt tin, bớt dựa, bớt vui sướng vào những chuyện đang tốt lành, đang thuận lợi. Đó là cách làm giảm ảnh hưởng của đời sống kinh nghiệm. 

3. Cái mình chưa biết lớn lao vô cùng, còn cái mình biết và đang xảy ra mà mình cho rằng lớn hoặc cũng chưa phải là lớn so với người khác; hoặc chấp nhận được, nhưng vẫn luôn luôn là nhỏ so với cả thế giới còn nằm trong bí mật mà mình chưa biết. Cái đó không phải ở trên trời cao, trên chín tầng mây mà nó ở ngay bên trong đầu óc chúng ta, ở ngay xung quanh chúng ta, ở ngay trên hành tinh này. Khi chúng ta tin và chờ đợi cái chưa thấy thì cái tầng ánh sáng trong đầu chúng ta sẽ phát ra. Cái đó câu thông làm một với thế giới rộng lớn mà chúng ta không hiểu được. Chúng ta sẽ sống bằng lực đẩy của sự thống nhất này. Luật của lực đẩy này sẽ đẩy chúng ta trong quy luật đó, mà luật đó chúng ta cũng chưa có khả năng biết. Đó là bàn tay vô hình của tạo hóa.

Quý vị thấy đó, một con chó cứ 3 tháng thì nó phải nhảy đực để làm cái việc truyền giống, mà qua ngày đó giờ đó thì nó không làm chuyện đó nữa. Đến ngày giờ đó, đúng chu kì đó là nó phải làm. Nó réo, nó hú, nó phát ra mùi, phát ra ánh sáng, tức là sự nhiệm mầu của tạo hóa đã sắp đặt hết rồi. Còn con người thì lên kế hoạch, sắp xếp, tuy cũng có mặt tốt nhưng phải lãnh hậu quả do kế hoạch do chính mình sáng tạo ra. Tức là mặt được và mặt mất sẽ đi liền với nhau. 

Đời sống tâm lý của mình khổ vì mình có quy định, có quy ước nên khi nó không xảy ra theo đúng như mình quy ước. Nếu mình cứ thuận theo lực và luật tự nhiên của tạo hóa thì đâu có bị ảnh hưởng xúc cảm khổ đau của tinh thần. Quý vị phải tập, tập hy vọng, tập chờ đợi chuyện tốt đẹp chưa biết sẽ đến.

Cho nên, cái gì mình đang có và đang mất, nếu mình không hướng nhận thức của mình về cõi chưa biết kia thì khi mình mất, mình đau lòng sẽ dẫn đến tự tử hay gây chiến tranh đoạt lại ; hay là mình đã đạt thì thấy tự mãn một chút ít thôi rồi sau đó cũng không thấy tự mãn gì nữa và cảm thấy bực bội, chật chội trở lại. Đầu óc chiến tranh cứ phát triển hoài cho nên hòa bình không có được. Lĩnh vực này, quý vị phải tập và nhận ra từ từ. 

4. Tôi cũng trao đổi nhiều lần, quý vị muốn mở trí đặc biệt không phải là đi đúc kết và phát triển kiến thức từ những gì tôi giảng dạy hoặc những tài liệu khác mà thành trí tuệ được. Tôi chỉ dùng ngôn ngữ ám chỉ, quý vị phải hướng nhận thức về cái tôi ám chỉ, cái mà mình chưa biết thì trí riêng sẽ phát. Đồng thời những gì quý vị đọc quý vị có thể tiêu thụ được và biến thành của mình, lúc ấy quý vị sẽ dùng được một cách tự tin.

Điều mà quý vị còn bị dính nhiều đó là cách đặt câu hỏi. Quý vị nên đặt những câu hỏi liên quan đến việc làm sao để mở trí riêng của mình, tức là chúng ta không đi vào kho kiến thức của thế gian mà chúng ta đi vào sự huyền bí của đầu óc và vũ trụ. Còn quý vị bàn làm sao để cập nhật kiến thức của nhân loại lại là chuyện khác. Làm sao để chúng ta thường phát sinh ra trí riêng? Những câu hỏi như vậy sẽ giúp cho quý vị đi vào cõi huyền bí chung quanh chúng ta, của trời đất. Mình gọi huyền bí tức là sẽ đi vào cái lực và luật mầu nhiệm của tạo hóa cũng như lực và luật mầu nhiệm của đầu óc tự do. 

Cho nên, chúng ta hãy quên đi mấy quyển sách cũ xưa. Tôi thấy việc nhân loại lập ra các viện nghiên cứu sách xưa đúng là phí phạm một cách ghê gớm. Internet đâu có sách gì liên quan đến ba quyển sách cổ xưa đâu? Mấy cái đó toàn nói chuyện hăm dọa, hứa hẹn. Ngày xưa, người ta dùng nó để tập hợp lực lượng nhằm chống lại một thế lực khác. Xã hội chưa có luật pháp nên người ta mới đặt ra một số quy định cho tập đoàn đó để tập trung lực lượng lại. 

Ví dụ như thế này, quý vị cứ nghiên cứu thử quyển sách của phật giáo thôi. Sách nói có một ông Phật Thích Ca ra đời và ông này lấy sự bình đẳng, lấy khoa học làm chính. Ngay như điểm đó đã hoàn toàn không có trong kinh sách rồi. Thứ nhất phải xem ai là người có khả năng để soạn ra những quyển sách này ? Phải là những người biết chữ thì mới soạn ra được chứ ! Nhưng những người biết chữ từ thời xa xưa của Ấn độ thì đương nhiên là những người thuộc giai cấp trên. Mà gốc của Ấn độ là gốc sống bằng giai cấp, mãi đến giờ này quan hệ xã hội của Ấn độ vẫn là giai cấp. Vì thế những người biết chữ không thuộc giai cấp bần cùng nhưng họ nắm hết quyền lực, chưa làm bá chủ trong giai cấp của họ nên họ tách ra họ viết câu chuyện này để xây dựng lực lượng. Bởi vì người đọc và người thực hành theo quyển sách này thì đều là nô lệ hết. Khi tôi đọc quyển sách này, tôi có cảm giác là người thống trị viết cho người đọc và người đọc nếu không phải nô lệ thì cũng phải trở thành nô lệ. Còn người nô lệ đọc cái này thì cảm thấy yên lòng, không muốn tiến lên nữa, chấp nhận thân phận nô lệ của mình, kể cả phụ nữ. Vậy thì, người biên tập sách này, bản chất của họ, gốc gác của họ, đầu óc kinh nghiệm của họ là kẻ thống trị, là tầng lớp thống trị. Cho nên họ viết ra sặc mùi thống trị và sặc mùi nô lệ nhưng ở cái cách thánh hóa vấn đề đi thôi. Do vậy cái gọi là tín đồ là những kẻ nô lệ thôi, còn đại diện cho thần linh, thần quyền là những người cai trị. Vậy thì mối quan hệ này rõ ràng là mối quan hệ của kẻ thống trị và kẻ bị trị. Người bị trị đem hết tài sản và tâm hồn của mình ra cung phụng cho kẻ thống trị. Kẻ thống trị dù ngu dốt gấp mấy mà ngồi được vào cái ghế thống trị thì vẫn thống trị, ăn trên ngồi trước.

5. Nếu quý vị có đầu óc khoa học, quý vị đọc lại hết tất cả những sách xưa đi sẽ thấy cái này. Nó thể hiện sự thống trị và bị trị. Đồng thời thể hiện lực lượng này chống lực lượng kia, có kẻ đi theo, có kẻ làm chủ, có kẻ làm tớ để đi theo chống lại thế lực khác. Đơn giản chỉ có vậy thôi! Quý vị đọc kỹ đi, các vị là nhà nghiên cứu đó coi lại xem tôi nói có đúng không? Đừng có thấy thần linh gì trong đó hết, chỉ cần lấy một tính chất đó để nghiên cứu thì sẽ thấy tất cả. 

Có kẻ dốt, có kẻ nô lệ nào mà biên tập được sách đó đâu? Khi người ta biên tập thì làm sao người ta thoát ra khỏi kinh nghiệm của người ta được? Người ta phải ở trong kinh nghiệm đó mà biên tập. Dĩ nhiên cũng có một số câu chuyện giá trị nếu chúng ta biết sử dụng, nhưng tôi chỉ nói một góc độ mà ít khi quý vị để ý tới đó là đa số tín đồ chính thống là nô lệ, học phương pháp nô lệ, thực hiện tính cách nô lệ. 

Không có gì để phải sợ cả, ngay như trong hàng ngũ chính trị trên toàn thế giới : anh trị nước mà anh độc tài hay anh nối dòng nối họ sao đó thì cuối cùng vẫn có những cuộc cách mạng xảy ra. Chỉ có những loại sách tín ngưỡng là khéo léo mà cuối cùng kẻ nô lệ chấp nhận tinh thần nô lệ. Nhưng tín đồ châu Âu da trắng thì khác, ít khi nào chấp nhận tinh thần nô lệ lắm mà họ đứng lên khai phá, sửa lại và làm những cuộc cách mạng đời sống tâm linh. Chỉ châu Á mình không có thôi chứ còn châu Âu thì rất là mạnh bạo. 

Như vừa rồi Duy Minh có bảo bên Đan Mạch vừa treo bảng bán 300 nhà thờ. Không phải nghe nói bán nhà thờ là bên phật giáo sẽ mạnh lên đâu. Đừng có nghĩ như vậy. Đến cái lúc mà con người nhận ra rằng, vai trò đó sự thật không còn tác dụng nữa. Con người ta thông minh, không có ngu mà làm nô lệ cho anh nữa. Người ta vẫn giữ đức tin trong tâm hồn, trong tim, người ta vẫn cầu nguyện thượng đế, cầu nguyện phật, cầu nguyện những vị mà người ta tôn thờ chứ không cần tới nhà thờ, chùa chiềng, cũng chả cần kinh sách làm chi nữa. Chỉ cần cầu nguyện là đủ rồi. Người ta buồn, người ta khó khăn thì kêu Phật, Chúa là được rồi. Người ta thành công thì cảm ơn Phật nếu anh theo Phật, cảm ơn Chúa nếu anh theo Chúa, đã cho con thành công. Thực hiện đức tin như vậy là đủ rồi. Mà tối cao của đức tin chính là đạo đức. Cho nên đâu cần phải đến nhà chùa hay nhà thờ gì nữa đâu. 

Con người ta càng ngày càng thông minh, nên người ta treo bảng bán nhà thờ là vì vậy. Bên Mỹ cũng có nhiều chùa bị ngân hàng thu hồi. Một cái chùa xài không biết bao nhiêu là tiền mỗi tháng, hàng trăm ngàn đô la trong khi dân chúng thì nghèo, không có việc làm thì lấy đâu ra tiền mà đóng góp. 

6. Đâu phải đến chùa là có Phật ?! Phật trong tâm hồn, trong đầu óc chúng ta. Phật ở trên ngọn cây, ngọn cỏ. Phật ở ngoài bờ suối, bụi tre. Phật có trên từng mảnh đất. Chắc chắn 100% không có Phật nào ở trong chùa. Chả có chùa nào mà phật vô cả, 1000% là không có ! Phật chỉ ở ngoài bờ, ngoài bụi, ngoài cây, ngoài cối. Phật ở trong đại dương, trong gió, trong mấy, trong ánh sáng mặt trời, trong không khí, trong lòng người, trong từng cái hoa, trong từng cái lá… Không có ông Phật nào khờ dại mà vào trong chùa ở bao giờ! Ở trong đó nội khói không đã ngợp mà chết rồi. Rồi nó tụng ê a suốt ngày thì cũng nhức đầu chết rồi. Không có ông Phật nào vào ở trong chùa cả ! Chắc chắn là như vậy ! 

Quý vị ra ngoài bờ ruộng kêu, Phật ứng liền. Quý vị vô bờ núi kêu, Phật ứng liền. Quý vị ra bụi hoa kêu, Phật ứng liền… Nhưng quý vị tới mấy chỗ kia là không có. Phật ở cùng khắp các nơi, Chúa cũng ở cùng khắp các nơi, mà nơi Phật hay Chúa ngự là nơi rộng thoáng mát, lúc nào cũng giống như mùa xuân. 

Cho nên ngài Giê-su nói rất là đúng: Cha ta không bao giờ chui vô đây đâu. Chỉ có phật giáo là chưa có ai nói. Nếu tôi đóng vai con của đức Thích Ca, tôi làm La Hầu La đó thì tôi sẽ đi vòng vòng tới mấy cái chùa tôi bảo : Tôi nói cho mấy ông biết, cha ta không có ở mấy chỗ này đâu à !  Cha ta ngày xưa khi còn sinh sống, cha ta hay dẫn đệ tử đi đây đi đó ngoài trời đất bao la, cả cung vàng điện ngọc cha ta không thèm ở nói chi chỗ này. Mấy ông làm mấy ông ở thôi, rồi kéo bà con dòng họ vào ở chứ cha ta không có trong này đâu. Ta là La Hầu La, con của đức Thích Ca đây! 

Trích Master Duy Tuệ - Ánh Sáng Kỳ Diệu và Bóng Tối Điên Đảo trong đầu óc – 26.4.2011 (Tên bài trích đăng do BBT tạm đặt)