"Khai mở nhận thức sâu thẳm và duy trì cảm xúc tình người thiêng liêng"

....

.

.
.

ABA Quotes

118 - Dùng khả năng ý chí, khả năng nhận thức để sáng tạo và phát triển tình yêu rộng lớn


Mỗi vị phải có con mắt quán xuyến dân tộc của mình. Chỗ nào cũng là quê hương, là dân tộc của mình. Quý vị dù có ở nơi khác, xứ khác cũng thấy nó gần giống như dân tộc của mình. Cho nên, để tránh bớt tình trạng là có lúc núi thì chạy từ nước này sang nước khác, sông cũng chảy từ nước này sang nước khác…thì tại sao lại phải giành ăn, giành đất rồi chém giết lẫn nhau. Ai là người tổ chức ra những chuyện giành nhau, chém giết nhau? Nó phức tạp quá! Tại sao mình không thương nhau được, mình không thông cảm với nhau được mà phải giành qua lấn lại rồi đánh chém nhau mãi trong cùng bầu khí quyển này. Bầu khí quyển bao bọc lấy trái đất của chúng ta nó mỏng lắm. Nếu chúng ta không cùng nhau bảo vệ trên mặt đất và bầu khí quyển thì tất cả sinh mạng trên hành tinh này bị đe dọa hết. Tại sao mình không thể sống chung với nhau được?


Hiền giả Minh Triết cũng vậy, mình là những thành viên trong một gia đình nhỏ, một nhóm nhỏ, một tập đoàn nhỏ về bảo hiểm hạnh phúc cho chính mỗi thành viên và cho những người xung quanh. Tôi nói tập đoàn là vì sao? Là vì mỗi thành viên sau khi học được một thời gian và trải nghiệm được khá nhiều rồi thì tâm hồn mình lớn lên, cái đầu mình mở rộng ra và mình là chỗ dựa tinh thần cho nhiều người.

Hôm qua tôi có nhận email của Hg Duy Tấn Phật. Hg này viết lá thư cũng rất cảm động là hiện nay Hg ấy đang giúp cho rất nhiều người, tuy rằng còn nhiều bối rối nhưng cũng cố gắng làm và cũng thấy vui. Hg ấy lại đang giúp cho những người mà gọi là đồng tính luyến ái. Những người đồng tính luyến ái họ sống trong xã hội mà không được xã hội thừa nhận, mà họ thì không có niềm vui nào khác ngoài niềm vui trong vấn đề ân ái giữa người cùng giới. Xã hội mặc cảm với họ, họ mặc cảm với xã hội và họ mặc cảm với chính họ nữa. Cho nên, đời sống tâm lý của họ rất là bi đát. Họ không biết làm sao thoát ra khỏi đời sống tâm lý khó xử này. Tôi chưa đề cập tới chuyện này và tôi sẽ có bài nói chuyện về vấn đề này riêng. 

Nhưng điều đó chứng tỏ là quý vị đang là chỗ dựa cho rất nhiều người. Bởi vậy mà tôi gọi là tập đoàn các hiền giả Minh Triết chứ không phải là công ty nữa. Đó là tập đoàn bảo vệ hạnh phúc, trải nghiệm hạnh phúc và chia sẻ hạnh phúc mà người nào tham gia tập đoàn bảo vệ hạnh phúc này sẽ luôn luôn duy trì được đầu óc hạnh phúc, đầu óc hòa bình, đầu óc rộng mở và dứt khoát khi đã vào trong tập đoàn này thì đầu óc không thể chật chội được mà rất tự tin.

Ví dụ như Hg Nghĩa Tuệ có nói rằng bây giờ con có làm cái gì thì cũng phải nhờ anh em đồng đạo thì mới làm nổi chứ sức của con thì làm không nổi. Thì quý vị không nên nói như vậy cho dù đó là mình thấy thật như thế. Nếu mình thấy là thật và mình nói thật thì mình vẫn đang ở trong sự hạn chế. Mình biết là mình chưa làm được, hay mình chưa tin chắc là mình sẽ làm được, mình thấy còn nhiều điều kiện khó khăn quá và chưa đủ điều kiện để làm.  Nhưng nếu như trong đầu mình có mở ra một sức mạnh của một đức tin nội lực thì mình sẽ nói thế này: Mặc dù các điều kiện để hình thành một địa điểm có đất đai, cây cối, nhà nghỉ…để làm nơi giao lưu, nghỉ ngơi của anh em trong Nam, ngoài Bắc có chỗ uống trà, ăn bánh… nếu nhìn bằng con mắt thường thì chưa thể làm được hoặc không làm nổi. Nhưng có một niềm tin rất đặc biệt là với hai bàn tay trắng thôi nhưng con tin là dứt khoát con sẽ làm được. Quý vị không nói là không thể làm được!

Tôi cũng đã nói với quý vị rồi. Niềm tin của tôi, đức tin của tôi có thể hình dung là: Trên thế giới này có bao nhiêu con sông đang chảy xuôi thì tôi có thể làm cho nó chảy ngược. Và tôi tin tưởng một cách rất là mãnh liệt. Mặc dù chỉ có một mình tôi. Chúng ta phải nhìn thấy một lực vô hình trong chính chúng ta và chúng ta nêu cao ngọn cờ của tình yêu thương với con người, với cảnh vật, với thiên nhiên môi trường. Nhất là tình yêu thương giữa người với người. Nếu chúng ta rời tình yêu thương ấy thì dù chúng ta có sức mạnh gì đi nữa, dù chúng ta có làm được gì đi nữa thì cũng không phải là việc mà người đời tin tưởng, tôn trọng, yêu quý chúng ta. Do đó cho nên nếu như quý vị thiếu đức tin đó là không được.

Không có trời đất, không có Phật, Chúa nào xuống đây để giúp quý vị. Nhưng trong người chúng ta có cái lực đó. Đó là cái lực vô hình của nhận thức, khả năng vô hình của nhận thức, khả năng của ý chí và sức mạnh tình yêu của chúng ta. Chúng ta sáng tạo tình yêu trong khả năng nhận thức vô tận ở trong tâm hồn chúng ta. Chúng ta sáng tạo tình yêu quê hương, chúng ta sáng tạo tình yêu nhân loại ở trong khả năng nhận thức vô tận, vô biên ấy rồi phát triển tình yêu đó tới vô bờ bến. Thế giới nhận thức của chúng ta bao la tới đâu thì tình yêu của chúng ta phát triển tới đó. Nơi nào có nhận thức của chúng ta lan tỏa ra thì nơi ấy có tình yêu của chúng ta lan tỏa ra. Quý vị nhớ như vậy vì sức mạnh của chúng ta lớn lắm. Nó có thể làm cho các dòng sông chảy ngược, có thể làm cho lịch sử chảy ngược, có thể làm cho những quan niệm cổ lỗ sĩ phải đổi dòng, phải dừng lại, phải bị phá hủy.

Quý vị hãy nhớ như vậy! Chúng ta dùng khả năng của nhận thức và ý chí để sáng tạo tình yêu và làm cho thế giới của nhận thức biến thành thế giới của tình yêu. Chúng ta không để thế giới nhận thức biến thành cái khác. Chúng ta không để khả năng nhận thức biến thành sự lo lắng về chiếm hữu tài sản, biến thành những kiến thức hay những quan niệm sở hữu, hơn thua, tranh giành gì ở trong đó.  Mà hãy để cho khả năng nhận thức vô tận vô biên của chúng ta nhuộm hết toàn bộ tình yêu của chúng ta đối với quê hương trước rồi thông qua đó phát triển ra nhân loại. Do đó cho nên nếu tính phật hay tính thấy, tính biết mà quý vị đã nghe người ta cho rằng là nếu chứng cái đó thì đã vô lượng thậm thân thì bây giờ nó đã cũ rích như quả đất này rồi! Quý vị bỏ đi, không cần thiết! Quý vị đừng có lạy lục, đừng có đề cao, tôn vinh mấy chuyện đó nữa. Chuyện đó là chuyện của người xưa.

Chuyện của chúng ta hôm nay là chúng ta đã biết rõ khả năng nhận thức của con người là vô tận, vô biên, to lớn không biết dùng lời nào mà nói. Chúng ta dùng khả năng ý chí, khả năng nhận thức của chúng ta sáng tạo tình yêu trong ấy và phát triển tình yêu ấy rộng lớn ngang bằng với khả năng nhận thức. Rồi từ trong ấy, hai năng lượng này trộn lẫn nhau và nó cho ra trí tuệ riêng, trí chủ riêng. Trong trí tuệ và trí chủ đó nó bao gồm khả năng mình thấy độc lập tự do, nó cho mình những cái thấy mới lạ, những cái thấy đa chiều, những cái thấy rộng khắp và nó cho khả năng cách hành xử phù hợp.

Và chúng ta cũng đừng để khả năng nhận thức nó chứa những thông tin sách vở, kinh điển. Chúng ta đọc lướt qua để từ đó chúng ta có một số cơ sở dữ liệu mà từ đó chúng ta sáng tạo ra những phương tiện để cho ánh sáng của nhận thức, ánh sáng của tình yêu nó tỏa sáng sự thấy, tỏa sáng cách hành xử và nó có dụng cụ để cho cách hành xử ấy sử dụng. Chúng ta có thể mượn một số thành tựu của thế gian rồi chúng ta sáng tạo ra những dụng cụ riêng của chúng ta để cho khả năng nhận thức vô tận và khả năng tình yêu của chúng ta nó thể hiện trong ứng xử với con người, trong ứng xử với động vật, trong ứng xử với môi trường, trong ứng xử với những gì hữu hình và trong ứng xử với những gì vô hình. Và bên cạnh tình yêu đó để quý vị dễ hoạt động thì quý vị phải biết trong đầu óc của chúng ta cũng như trong thế giới xung quanh chúng ta nó có những luật vô hình và những lực vô hình.

Luật vô hình chi phối và điều hành tự động thế giới hữu hình. Lực vô hình sáng tạo ra thế giới hữu hình. Khi nghiên cứu về tất cả các hành xử của các loài động vật thì quý vị sẽ phát hiện ra cái đó, nó thú vị vô cùng. Chính tất cả những cách ứng xử của các loài vật khác nhau giúp cho chúng ta thấy rõ được các luật vô hình đã hình thành từ các lực vô hình. 

Và chỉ có thế giới động vật mới cho chúng ta thấy rõ nhất. Chúng ta hãy học trong đó. Học cái gì? Học phát hiện luật vô hình điều hành tự động cuộc sống của các sinh vật này. Rồi từ đó chúng ta phù hợp hóa đời sống tinh thần và đời sống thể chất của chúng ta theo các sinh vật ấy thì chúng ta sẽ cảm thấy thú vị. 

Cho nên chúng ta đừng quá tin tưởng vào tính toán và suy nghĩ của mình. Cái đó luật vô hình không cho phép. Nếu chúng ta tin tưởng vào tính toán và suy nghĩ của chúng ta là chúng ta chống lại luật vô hình đó. Và nó sẽ làm cho chúng ta khó chịu, tuyệt vọng, hụt hơi, mệt mỏi, thất vọng, rã rời, chán ngán, liều mạng, bỏ cuộc…- gốc từ chỗ đó mà ra!  Rồi oán trách đời, trách chính phủ, trách cha, trách mẹ, trách quê hương, trách thầy, trách bạn, trách chồng, trách con…..cũng từ chỗ đó mà ra! Mọi sự trách móc cũng từ đó mà ra. Rồi cuối cùng chúng ta lại sống trong sự căng thẳng, buồn tủi, sống trong cô đơn, sống trong lạnh lùng, sống tự tách mình ra khỏi thế giới. Hoặc là một mặt khác mình bày đặt, mình lừa lọc, mình dối trá, mình vẽ vời để tạo ra những chuyện ăn trên, ngồi trước, bắt người khác phụng sự cho mình…Đó là những cách sống gọi là rối loạn tâm lý, rối loạn tinh thần. Không có gì tốt đẹp hết. 

Trích Master Duy Tuệ - Suy Nghĩ Và Tính Toán Đánh Mất Hạnh Phúc  - 19.4.2011 (* Tựa đề do người ghi tạm đặt)