Vậy cái gì giúp chúng ta can đảm mà không sợ gì hết? Cái gì làm cho những người bình thường, không phải là liều mạng, du côn du đãng….có được bản lĩnh? Đó là cả một thế giới mà không thể nói bằng một vài chữ là xong được.
Dĩ nhiên, tôi phải biết có một sức mạnh ghê gớm lắm và tôi sống với sức mạnh ấy!
Tôi cũng đã có đôi lần giải thích sơ sơ cho một vài quý vị đi theo học với tôi. Tôi nói là : tiếng nói của tôi, lực làm việc của tôi…là tôi dựa trên sức mạnh của tạo hóa, thì ai chống lại được sức mạnh của tạo hóa? Có dư luận nào chống lại được sức mạnh của tạo hóa không? Có quan niệm nào? Có triết lý nào ? Có sức mạnh nào chống được quy luật của tạo hóa không? Có không? Vậy thì đừng có nói gì tới chùa chiền, quan niệm, thọ giới, đại giới…mà bình luận!
Anh dựa vào sức mạnh của tạo hóa để anh sống hay dựa vào sự bình phẩm của người khác để anh sống? Nếu anh dựa vào sự bình phẩm của người khác để anh sống thì anh sẽ không đủ khả năng kiếm miếng cơm anh ăn một cách tự do! Anh phải nhờ vào miếng cơm của người khác, anh phải nhờ vào đồng tiền của người khác, anh phải làm cho người ta vừa lòng thì anh mới có cái mà sống.
Tôi sống tới cái mức mà nếu có người giúp thì giúp mà không có thì vật giúp, nếu không có ai hết thì sẽ có trời đất giúp, chư thiên giúp…đại loại như vậy! Tức là có một cái thấy rất là mạnh mẽ mà mình biết rằng không có sức mạnh nào có thể chống lại được, chứ đừng nói tới sự ảnh hưởng nào đó khi có vài ba ý kiến đóng góp, phê bình, phàn nàn hay là phản ứng. Nó không có giá trị nào hết! Nhưng dĩ nhiên là tôi phải lắng nghe nhưng không bao giờ tôi để ý tới. Tôi lắng nghe là để giúp cho họ tiến bộ chứ không phải lắng nghe để mình sợ và mình tránh né – điều đó không bao giờ có! Chắc chắn không bao giờ có!
Quý vị có biết những ngày đầu tôi đi thuyết giảng thì dư luận như thế nào không? Anh có dám chống lại những dư luận của xã hội không? Tôi thì không đặt vấn đề là tôi chống hay tôi theo. Nhưng mà tôi sống theo cái thấy của tôi. Tôi không theo mà tôi cũng chẳng chống. Tôi thấy như vậy và tôi sống như vậy! Quý vị cũng thấy rằng những gì mà tôi chia sẻ, trao truyền tới quý vị là từ cái thấy của tôi chứ không phải là cái gì khác. Ví dụ như gần đây tôi thấy là tôi đi nghiên cứu các nền văn minh thế giới để cho việc có thêm tài liệu mang tính khoa học để mọi người dễ chấp nhận hơn. Sự thật là khi đầu óc mình “mở” rồi thì sẽ thấy hết tất cả! Không cần phải có tài liệu gì để chứng minh nữa mà thấy rõ hết! Thấy người ta lường gạt làm sao, thấy họ lừa dối làm sao, thấy họ mâu thuẫn làm sao, thấy họ ích kỷ làm sao, thấy họ nhỏ nhen làm sao, thấy họ thủ đoạn làm sao, thấy họ vô minh làm sao…thấy hết! Cái thấy không cần phải chứng minh. Nhưng mà cái thấy đó phải đi liền với sự thông cảm, cái thấy đó phải đi liền với lòng thương xót rồi cố gắng chia sẻ. Chứ không phải cái thấy đó để dẫn tới hận thù, để dẫn tới phê phán, hay là để dẫn tới đánh giá hay là để dẫn tới sự chê bai. Nó khác nhau chỉ như vậy!
Quý vị cũng thấy những gì mà tôi làm hơn mười năm qua. Bây giờ thì tôi không còn gặp nhiều khó khăn như hồi ấy nữa! Hồi ấy tôi lang thang có một mình tôi. Tôi không biết những chuyện mình sẽ ăn ở đâu, ngủ ở đâu…Cho nên tôi phải nói là: Đời tôi chỉ có lệ thuộc vào một chuyện lớn nhất đó là không khí, nước và hơi thở. Ba yếu tố này không thể nào tự do được với nó. Còn lại là tránh sự lệ thuộc chừng nào sẽ tốt chừng đó. Quý vị cũng thấy trong quá trình tôi sống, tôi tránh luôn cả sự lệ thuộc vào sự tự nguyện giúp đỡ của người khác. Quý vị nhớ thế này, theo kinh nghiệm thông thường của người đời thì khi người ta thấy mình được người này cho cái này, người kia cho cái kia, được người này giúp đỡ cái này, được người khác giúp đỡ cái nọ…người ta sẽ cảm thấy rất vui, thấy tự hào, thấy xứng đáng…. Còn về mặt ứng xử giữa con người với con người về mặt tâm trạng thì đối với tôi nó hoàn toàn ngược lại. Không bao giờ trong đầu óc của tôi lại có những tâm trạng ấy mà khi người ta giúp tôi càng nhiều thì tôi càng thấy buồn nhiều. Người ta lo cho tôi càng nhiều tôi càng thấy không vui. Có những lúc mình nhận một sự giúp đỡ như là để mình cưu mang, hay là để mình trợ duyên cho người ấy từ sự giúp đỡ đó mà họ sống trong một trạng thái hạnh phúc đặc biệt. Nhưng cũng có những sự giúp đỡ mà khi mình nhận mình biết là họ sẽ khổ, họ không vui mà mình không biết cách nào để từ chối được. Quý vị có sống, có đi đây, đi đó làm việc như tôi thì quý vị mới có thể hiểu được là tôi không bao giờ lấy làm vui, lấy làm hài lòng về sự ca tụng, sự giúp đỡ của người khác.
Cái gì nó làm cho mình có sự vững vàng như vậy? Đó chính là có một sức mạnh vô hình.
Trích Master Duy Tuệ - Tin vào điều có thật luôn luôn tồn tại, khó thấy. Tin vào điều tốt đẹp có thật sẽ thấy ngày mai - 03.4.2011 Tôi viết văn chắc chắn là không thể nào hay hơn những nhà văn xuất sắc được. Chữ tôi dùng không thể nào hay hơn những nhà văn chuyên nghiệp hay những người viết chuyên nghiệp. Lời tôi nói cũng không thể nào hấp dẫn, êm dịu như những người hùng biện được! Cách tôi trình bày ý tưởng, cách tôi trình bày vấn đề cũng không thể nào lưu loát như những người có học thức về trình bày. Chắc chắn là dở hơn. Nhưng tôi chỉ biết có một điều duy nhất là nếu người nào nghe, nếu người nào đọc, người nào nói chuyện với tôi thì người ấy dứt khoát sẽ thay đổi. Thay đổi từ xấu đến tốt, từ tiêu cực đến tích cực, từ khổ đau tới hạnh phúc. Tôi biết rất rõ điều ấy! Nếu nói rằng tại vì tôi nói chính xác quá! Tại vì tôi viết hay quá! Tại vị tôi trình bày đúng như những tác phẩm xuất sắc nhất trên thế giới này ( best seller) thì cái đó không phải!
Chắc chắn không phải! Mà có một lực khác, có một thứ khác mà tôi tạm gọi là Không - Thể - Hiểu - Được, nó làm cho người khác thay đổi, tôi đảm bảo chắc chắn là thay đổi. (Quý vị khi phiên tả lại cũng phải lưu ý! Nhiều khi thêm vào sự chải chuốt để giống như những cuốn sách bán chạy trên thị trường - như thế lại vô tình làm cho người đọc chỉ tăng thêm kiến thức mà không tạo được sự thay đổi cho họ.)
Tôi nói có khi đụng chạm tới người này, có khi đụng chạm tới người kia. Giống như có một số vị, khi mới gặp tôi. Tôi nói:” Ôi trời! Vị này tôi thấy tướng ta xanh xao, héo mòn như này thì làm gì mà tầm đạo được? Làm gì mà đi tìm chân lý được? Thôi, đi về đi! Đừng gặp tôi, mất công!” Đó là đột nhiên mà tôi nói như vậy. Bình thường thì khi người khác nghe thấy vậy sẽ bảo rằng tôi không có lịch sự gì cả. Lúc tôi mới qua Mỹ, có một số vị giới thiệu cho một số phật tử ở khu vực ấy tới gặp, kẻ mua nồi, người mua xoong…bảy, tám người tới rồi nói chuyện, chia sẻ, quý trọng tôi lắm. Nhưng mà tôi thấy ngay rằng họ tới không phải là để học, để thay đổi cuộc đời người ta tốt hơn mà người ta đến để thể hiện muốn nuôi nấng mình giống như…nuôi một con heo. Người ta đến để yêu cầu mình phải theo người ta, theo phong trào, theo dư luận. Và tôi bảo rằng quý vị ấy đi về mà không tiếp. Tôi có nghèo, có đói, có khó khăn thì tôi chấp nhận và để tôi có thể lo được cái gì cho đồng bào, cho bà con ở trong nước. Chứ không phải tôi ra nước ngoài để tôi tìm cách tôi kiếm tiền và sống từ những người Việt Kiều. Tôi chưa bao giờ có ý niệm là mình ở nước ngoài phải nhờ một người Việt Kiều nào để nuôi mình sống cả! Chưa bao giờ có trong tâm khảm tôi điều ấy! Nói ra thì có thể mất lòng quý vị Việt Kiều. Nhưng đó là sự thật.
Cũng như quý vị thấy khi tôi đi qua Singapore hay qua Thái Lan, hay là đi đâu đó…khi có cái gì thì tôi cho cái đó. Mặc dù không có gì trong túi, tôi cũng tìm ra cách để cho chứ không bao giờ tìm cách để xin. Cho nên tôi nói có vẻ bạt mạng lắm. Nhưng những người nghe tôi nói bạt mạng ấy, lúc đầu có thể họ khó chịu, họ có thể vô cùng khó chịu hay họ có thể đau khổ tới 3 năm. Nhưng sau đó họ cảm ơn vì nhờ sự khó chịu, sự đau khổ ấy mà họ đã thay đổi được cuộc sống của họ tốt hơn.
Dĩ nhiên là tôi cũng không ngại sự khó chịu của ai cũng như tôi cũng chẳng quan tâm tới sự cám ơn của ai. Đó là cách tôi sống như vậy! Bởi vì tôi luôn luôn sống trong một lực bí mật. Lực đó gọi là bí mật là tại vì quý vị chưa có khả năng thấy nó nên tôi mới tạm gọi là bí mật thôi. Thực ra thì chẳng có gì gọi là bí mật cả. Nó khó thấy chứ không có nghĩa là nó không có. Thường thì chúng ta chỉ thấy những gì mang tính chất vật lý.
Tôi nói có khi đụng chạm tới người này, có khi đụng chạm tới người kia. Giống như có một số vị, khi mới gặp tôi. Tôi nói:” Ôi trời! Vị này tôi thấy tướng ta xanh xao, héo mòn như này thì làm gì mà tầm đạo được? Làm gì mà đi tìm chân lý được? Thôi, đi về đi! Đừng gặp tôi, mất công!” Đó là đột nhiên mà tôi nói như vậy. Bình thường thì khi người khác nghe thấy vậy sẽ bảo rằng tôi không có lịch sự gì cả. Lúc tôi mới qua Mỹ, có một số vị giới thiệu cho một số phật tử ở khu vực ấy tới gặp, kẻ mua nồi, người mua xoong…bảy, tám người tới rồi nói chuyện, chia sẻ, quý trọng tôi lắm. Nhưng mà tôi thấy ngay rằng họ tới không phải là để học, để thay đổi cuộc đời người ta tốt hơn mà người ta đến để thể hiện muốn nuôi nấng mình giống như…nuôi một con heo. Người ta đến để yêu cầu mình phải theo người ta, theo phong trào, theo dư luận. Và tôi bảo rằng quý vị ấy đi về mà không tiếp. Tôi có nghèo, có đói, có khó khăn thì tôi chấp nhận và để tôi có thể lo được cái gì cho đồng bào, cho bà con ở trong nước. Chứ không phải tôi ra nước ngoài để tôi tìm cách tôi kiếm tiền và sống từ những người Việt Kiều. Tôi chưa bao giờ có ý niệm là mình ở nước ngoài phải nhờ một người Việt Kiều nào để nuôi mình sống cả! Chưa bao giờ có trong tâm khảm tôi điều ấy! Nói ra thì có thể mất lòng quý vị Việt Kiều. Nhưng đó là sự thật.
Cũng như quý vị thấy khi tôi đi qua Singapore hay qua Thái Lan, hay là đi đâu đó…khi có cái gì thì tôi cho cái đó. Mặc dù không có gì trong túi, tôi cũng tìm ra cách để cho chứ không bao giờ tìm cách để xin. Cho nên tôi nói có vẻ bạt mạng lắm. Nhưng những người nghe tôi nói bạt mạng ấy, lúc đầu có thể họ khó chịu, họ có thể vô cùng khó chịu hay họ có thể đau khổ tới 3 năm. Nhưng sau đó họ cảm ơn vì nhờ sự khó chịu, sự đau khổ ấy mà họ đã thay đổi được cuộc sống của họ tốt hơn.
Dĩ nhiên là tôi cũng không ngại sự khó chịu của ai cũng như tôi cũng chẳng quan tâm tới sự cám ơn của ai. Đó là cách tôi sống như vậy! Bởi vì tôi luôn luôn sống trong một lực bí mật. Lực đó gọi là bí mật là tại vì quý vị chưa có khả năng thấy nó nên tôi mới tạm gọi là bí mật thôi. Thực ra thì chẳng có gì gọi là bí mật cả. Nó khó thấy chứ không có nghĩa là nó không có. Thường thì chúng ta chỉ thấy những gì mang tính chất vật lý.